Tí tách, tí tách...
Tiếng giọt nước rơi vọng xuống từ trên đỉnh đầu, ánh mắt sợ hãi của tôi nhìn chằm chằm vào lớp gạch nền phòng. Dường như, trên bề mặt phần gạch này còn sót lại vết nước. Tưởng chừng đó chỉ là các vệt nước thuần túy và hỗn độn, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ nhận ra rằng, đó là một dòng chữ xiêu vẹo.
“Tìm thấy cậu rồi!”
Nỗi sợ hãi như một con rắn độc bò dọc sống lưng, chui vào não tôi; da đầu tôi tê dại, chỉ vừa kịp rùng mình mà chưa thể phản ứng gì.
Ngay khoảnh khắc này, một giọt nước lạnh như băng đá từ trên mái nhà rơi xuống gáy tôi. Tôi vặn vẹo chiếc cổ cứng nhắc tựa như một bánh răng rỉ sét, ngẩng đầu nhìn về phía sau.
Một miếng ván gỗ ở trên cùng của chiếc tủ kép đã bị cạy mở; một nửa cơ thể của con gấu bông đáng sợ kia đã chui vào trong ngăn tủ!
Cánh tay trái rách nát đã lộ ra ngoài, đầu bị nứt thành hai nửa; một nửa phần đầu trước của nó tựa nhưng đang treo lủng lẳng phía sau lưng tôi, có vẻ như bị mắc vào khe hở trên nóc tủ.
“Nếu sau 1 phút, không, 10 giây nữa mà mình mới đi ra ...” Mặt tái đi, tôi cố gắng cưỡng ép không để bản thân tưởng tượng tiếp nữa.
“Đã đến lúc phải kết thúc.” Cơ hội này thật sự rất hiếm, mà khả năng chịu đựng của tôi mạnh hơn người bình thường rất nhiều. Chỉ mất chưa đầy một giây, tôi đã tự thoát khỏi nỗi sợ hãi hiện tại, dùng ý chí để kiểm soát cơ thể nhằm đưa ra phán đoán hợp lý nhất.
Nâng cốc nước trên tay, tôi đổ ly nước muối vào người con gấu bông mà không chút do dự.
Vốn dĩ cơ thể bẩn thỉu của con gấu bông đã ướt đẫm, theo lý thì khi bị nước muối hắt vào cũng chẳng có gì khác biệt cả. Nhưng điều kỳ lạ chính là sau khi con gấu bông nguyên bản vẫn đang bất động khi bị hất ly nước muối vào người, mớ bông gòn thối nát trong cơ thể nó bắt đầu phình to ra bên ngoài một cách điên cuồng, hệt như một con sâu bị cắt ra và vùng vẫy vặn vẹo.
“Muối có thể xua đuổi tà ma. Xem ra, con gấu nhồi bông này thật sự không sạch sẽ rồi!” Tôi đặt cốc nước xuống, bước tới, đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, phun mạnh ngụm nước muối ra ngoài.
Tôi cử động chiếc lưỡi tê cóng của mình, vừa định nói to 3 chữ “Tôi thắng rồi” thì một biến cố khác xuất hiện.
Bcon gấu bông bị ky nước muối hất trúng vào người, phần gạo bên trong người rơi vãi ra; cả cơ thể nó teo tóp lại, rơi thẳng xuống ngăn tủ. Kết quả là, dường như ngụm nước muối mà tôi vừa phun lại phun không trúng vào người nó.
“ĐCM!” Tôi hiếm khi chửi thề trong suốt quá trình livestream. Lần này, tôi thực sự bị giấc mơ hiện tại tạo áp lực đến mức không thể nào lo toan quá nhiều nữa. Cứ bị nhắm vào hết lần này đến lần khác, cứ như thể tôi đang bị giấc mơ này ép buộc phải hành động tương tự với ký ức của chủ nhân giấc mơ.
Đôi mắt bất giác nhìn vào chiếc tủ kép, nhưng chưa kịp nhìn thấy con gấu bông thì một tình huống bết bát hơn lại xảy ra.
TV nhấp nháy dữ dội một vài lần, sau đó chuyển sang màu đen!
Giấc mơ này dường như đang thách thức giới hạn của tôi vậy. Gần như ngay thời điểm nguồn sáng duy nhất biến mất, tôi lập tức lấy điện thoại Âm Gian Tú Tràng ra, rọi về hướng cửa tủ. Lúc này, tôi cũng không còn quan tâm đến việc mình có bị lộ diện hay không.
“Muốn kết thúc trò chơi theo cách bình thường nhất, mình phải hất ly nước muối vào người con gấu bông trước, sau đó phun ngụm nước trong miệng vào, cuối cùng hét lên ba lần rằng ‘Tôi đã thắng.’ Nhưng khi mình phun ngụm nước muối vào nó, nó vừa lúc rơi xuống ngăn tủ. Giờ nếu muốn kết thúc trò chơi theo đúng luật, mình lại phải pha một ly nước muối khác.”
Tôi không biết ai đã phát minh ra trò chơi này, và công dụng của từng bước lại là gì. Nhưng bây giờ, tôi không có thời gian để tìm hiểu kỹ nguyên nhân, chỉ muốn phá vỡ giấc mơ này càng sớm càng tốt.
Trong 2 hoặc 3 giây, tôi tung chân đạp mạnh cánh cửa tủ lại, sau đó chạy thẳng vào bếp.
Sự khác biệt lớn nhất giữa tôi và các nhân vật chính trong mấy bộ phim kinh dị chính là: Tôi không bao giờ lãng phí thời gian cả, càng không bao giờ thực hiện mấy hành vi vô nghĩa kiểu la hét hay chạy trốn một cách hoảng loạn.
Giữa lúc nguy cấp tột độ này, tôi lại càng tập trung cao độ. Nhờ vào trí nhớ ban nãy và ánh sáng yếu ớt của màn hình điện thoại di động, tôi lao nhanh vào bếp.
Vừa mới đặt một chân vào bếp, cánh cửa tủ kép trong phòng ngủ lặng lẽ mở ra. Con gấu bông rách nát với cả cơ thể đầy các vết dao đang nằm trên mặt trước của tủ, và đôi mắt làm bằng cúc áo màu đen đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Mớ bông gòn cũ nát và những sợi chỉ đỏ quấn quanh con dao gọt hoa quả; nó đột nhiên chuyển động!
Nó trườn trên sàn nhà, cứ như một đứa trẻ bị bỏ rơi đầy oán hận. Với cái đầu rách nát dính trên vai và mớ bông gòn lòi ra giữa mặt, nó đang bò đến đây! Tốc độ cũng vô cùng nhanh nhẹn!
“Muối đâu rồi?!” Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, phần tâm trí được mài dũa bởi nhiều lần livestream đã phát huy tác dụng. Tuy thầm sợ hãi, nhưng nỗi sợ hãi ấy cũng không ảnh hưởng đến suy nghĩ và cử động của tôi.
Con gấu bông di chuyển càng lúc càng nhanh! Chỉ trong nháy mắt, nó đã bò ra khỏi phòng ngủ, trườn vào phòng khách. Tứ chi rách nát đang làm lực đỡ cho cơ thể nó, để lại một vệt nước dài trên sàn nhà.
“Tìm ra rồi!” Căn nhà quá tối tăm; tầm nhìn của tôi bị hạn chế rất nhiều. Dựa vào trí nhớ khi pha nước muối lúc trước, tôi chụp lấy bịch muối và ấm nước đặt trên tấm thớt.
Đổ nước, rắc muối, rót một ngụm vào miệng, toàn bộ động tác đều rất lưu loát liền mạch. Tôi ngậm nước muối, giơ điện thoại Âm Gian Tú Tràng, soi về phía cửa nhà bếp.
Chẳng có gì ở đó cả, nhưng tôi biết con gấu nhồi bông kia phải ở xung quanh đâu đây.
Vì ngậm nước muối, tôi không thể nói được. Trong hoàn cảnh giằng co thế này, chiếc TV đen trắng trong phòng khách lại quay về với trạng thái bình thường.
Màn hình nhấp nháy, một bức tranh đen trắng hiện ra; vàng sáng lạnh lẽo tiếp tục soi rọi bốn phía.
Ngay sau cánh cửa nhà bếp, một nửa cái đầu của con gấu bông sờn rách xiêu xiêu vẹo vẹo ló ra/
“Đến rồi à? Còn biết trốn ở ngoài cửa?!” Không nói lời nào vô nghĩa, tôi sải bước đến, phun nước muối trong miệng về phía con gấu nhồi bông, sau đó hét lên 3 lần - Tôi thắng rồi.
“Trò chơi kết thúc rồi sao?” Tôi chộp lấy con dao phay trên thớt, cảnh giác nhìn con gấu bông: “Xem ra, vẫn không có gì thay đổi cả? Thật sự đã kết thúc rồi ư?”
Tôi thực sự muốn vung dao chém tan nát con gấu bông này; nhưng khi nhớ đến cảnh tượng quỷ dị của giấc mơ hiện tại, tôi bèn cố gắng kiềm hãm ý tưởng này lại, quyết định tuân theo quy tắc trò chơi.
Căn bếp của ngôi nhà này vẫn sử dụng bếp gas kiểu cũ. Tôi thử mấy lần vẫn không bật được lửa . Vào phòng khách, tôi thử tìm hộp quẹt và vài cuốn sách cũ. Tôi đốt lửa lên, sau đó ném con gấu nhồi bông này vào đống lửa.
Nhưng ngay khoảnh khắc này, tôi lại phát hiện ra một vấn đề khác. Con gấu nhồi bông này đã bị ngâm trong bồn tắm gần một tiếng đồng hồ, thế nên làm sao cháy được? Ngọn lửa nhanh chóng tắt ngấm, bốc lên một mùi hương gay mũi giữa căn nhà.
“Đến cuối cùng, trò chơi này còn sắp đặt một cái bẫy nữa? Muốn đốt con gấu nhồi bông thì phải làm khô nó; mà nếu thật sự có thứ gì đó không sạch sẽ bên trong nó, trong quá trình đang phơi khô, người chơi trò chơi ắt hẳn sẽ gặp bất trắc.” Nhìn con gấu bông bị lửa cháy sém trông lại càng xấu xí hơn, tôi không khỏi lùi lại hai bước.
“Nếu TV lại tối đen, con gấu nhồi bông này có đứng dậy lần nữa không?” Nghĩ đến đây, tôi nhìn về phía chiếc TV; màn hình đen trắng vẫn còn xen lẫn những hạt đen trắng khá to vì tín hiệu kém. Người bình thường khó mà có thể nhìn thấy TV đang chiếu chương trình gì. Còn tôi thì khác, vì có Phán nhãn, thứ mà tôi am hiểu nhất chính là tìm ra chi tiết nhỏ giữa một môi trường phức tạp.
“Màn hình sẽ nhấp nháy nhẹ sau mỗi 1,5 giây. Lúc này, dường như có thứ gì đó nhấy nháy xen lẫn giữa màn hình bị sóng nhiễu.” Tôi bước đến phía TV. Và sau khi xác nhận nhiều lần, tôi nhận ra giữa màn hình đen trắng hỗn độn này đang chiếu ảnh của một cậu bé đang chịu xử phạt về mặc thể xác. Môi của nó liên tục khép mở, tựa như muốn nói gì đó.
“Hình như mình từng gặp đứa trẻ này rồi.” Nó gầy, lùn, lưng còng; đây không phải là cậu bé mà tôi từng trông thấy trong mấy tấm ảnh nhóm của Diệp Băng sao?
“Tại sao nó lại xuất hiện trong giấc mơ của Diệp Băng? Hay đây là giấc mơ của nó? Có gì đó không ổn nhỉ? Rõ ràng là mình bước vào giấc mơ của Diệp Băng, tại sao cậu bé này lại xuất hiện nơi đây? Và mối quan hệ của nó với Diệp Băng là gì?” Từ tư liệu về Diệp Băng, có thể thấy rằng: cả hai đều học chung một lớp từ lúc bắt đầu đến cuối năm tiểu học. Tuy nhiên, mọi manh mối đều bị cắt đứt sau khi tốt nghiệp tiểu học. Dường như cậu bé này đã hoàn toàn biến mất khỏi của cuộc sống của Diệp Băng từ thời điểm ấy, không hề để lại bất cứ một dấu vết nào.
“Nó đang nói gì thế?” Tôi không biết nhiều về đọc khẩu hình miệng, vì vậy chỉ có thể bắt chước hình dạng miệng của nó và cố gắng đọc ra một từ - “Chín?”
“Là số 9, hay nó là một ký tự Hán cổ? Nó có một ý nghĩa đặc biệt nào đó sao? Đại biểu cho một dạng thỏa thuận nào đó à?” Một đứa trẻ dám chơi trốn tìm với một con gấu nhồi bông giữa đêm khuya, tôi thực sự không dám suy đoán vọng tưởng nữa. Tư duy của nó có lẽ là khác hẳn với người bình thường.
Tôi đứng dậy, nhìn đồng hồ trên tường, đột nhiên phát hiện ra một vấn đề khác. Đồng hồ đã dừng lại, thời gian ấn định ngay lúc này là 3:49 sáng.
“Thời gian ngừng trôi? Hay trí nhớ của chủ nhân giấc mơ đã kết thúc ngay lúc 3:49?” Trong khi tôi vẫn đang đắm chìm trong luồng suy nghĩ của chính mình, TV sau lưng lại tối đen bất thình lình.
Cơ thể cứng đờ tại chỗ, tôi vội vàng dùng điện thoại di động để truy tìm dấu vết của con gấu nhồi bông.
“Nó đâu rồi?” Trên sàn nhà chỉ còn lại một vệt nước thật dài, kéo dài đến tận cửa phòng khách. Tôi cẩn thận bước tới, đặt tay lên cửa, nhẹ nhàng kéo ra.
“Cửa mở được rồi!”