Nếu đổi ý giữa chừng, cần phải ngậm một ngụm nước muối trong miệng, chủ động đi tìm con gấu bông. Đầu tiên, giội ly nước muối lên người nó, sau đó phun ngụm nước muối trong miệng vào nó, hét lên ba tiếng 'Tôi thắng rồi'; trò chơi mới được coi là kết thúc bình thường.
Nhớ lại trình tự này, tôi nheo mắt lại. Dựa theo quy tắc để kết thúc trò chơi, nghe có vẻ đơn giản, nhưng để tiến hành thì cũng không phải là dễ dàng.
Đầu tiên, để xác định vị trí của con gấu bông, nếu nó thực sự có thể tự di chuyển một mình, vậy đây cũng là một bước rất khó khăn.
Ai từng chơi trốn tìm đều biết rằng, bên chạy trốn tuyệt đối không thể bị kẻ đi tìm phát hiện ra. Nói cách khác, tôi phải tìm ra con gấu bông trước khi nó phát hiện ra tôi, sau đó hoàn thành 2 bước bao gồm hất ly nước muối và phun ngụm nước muối lên người nó.
Ai tìm ra ai trước - là một chi tiết cực kỳ quan trọng.
Căn nhà này rộng như vậy, đối với bên chạy trốn cũng không tính là có ưu thế quá lớn.
Bây giờ, trước mắt thì tôi chỉ còn lại 2 lựa chọn. Đầu tiên, chờ đợi con gấu bông đến tìm tôi ở đây, trước khi nó mở tủ thì tôi phải kịp thời hất ly nước muối vào nó. Còn lựa chọn thứ hai chính là, tôi rời khỏi tủ, chủ động đi tìm nó!
“Lúc trước, chủ nhân của giấc mơ đã làm thế nào ấy nhỉ?” Miệng ngậm nước muối, tôi nhăn mặt lại, phân vân giữa hai phương pháp trên.
Dựa vào cửa tủ, ánh mắt xuyên thấu qua khe hở, tôi nhìn chăm chăm vào căn phòng tối tăm.
Ước chừng mười mấy giây sau, màn hình TV trong phòng khách nhấp nháy vài cái, để rồi khôi phục lại với trạng thái hình ảnh đen trắng lóe sáng. Vầng ánh sáng lạnh lẽo nhàn nhạt kia vẫn hắt vào vách tường, phản chiếu một mảng trắng bệch xuống chiếc bàn uống trà gần đó.
“Nó chạy đi đâu rồi?”
Quét mắt một vòng trong phòng, tôi tìm kiếm ở mọi góc độ, cuối cùng cũng đã phát hiện ra.
“Nó trốn dưới chiếc giường gỗ trong phòng làm việc bên kia!” Thân thể của nó rách nát, kéo ra một vết nước thật dài trên sàn phòng. Lông nhung lê trên nền gạch, gạo trắng và bông gòn vụn vỡ trộn lẫn vào nhau, rơi vãi ra ngoài thông qua vết rách bởi nhát dao vừa nãy.
Cái đầu của con gấu bông hướng thẳng vào gầm giường; cổ nó từng bị tôi đâm một đao, dính lủng lẳng trên phần vai, tựa như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
“Nó đang nhìn xuống đáy giường ư?” Tôi toát mồ hôi lạnh cả người; ngay từ đầu, tôi từng định trốn dưới gầm giường.
“Hay mình chạy ra ngoài ngay lúc này?” Tôi cực kỳ phân vân. Trong khi đó, tôi vẫn đang ngậm nước muối trong miệng; vị đắng và mặn của nước muối liên tục tra tấn tôi, khiến đầu lưỡi tôi tê dại cả đi.
So với sự khủng khiếp bất tường bên ngoài và con gấu nhồi bông quỷ dị kia, chiếc tủ này đã trở thành nơi trú ẩn duy nhất của tôi.
Môi trường hẹp và chật chội mang lại cho tôi một cảm giác đặc biệt an toàn. Nó giống như một cái lồng giam bí mật, dù không thể thay đổi số phận của những phạm nhân lãnh án tử hình, nhưng có thể trì hoãn thời gian hành quyết.
Trốn trong tủ, trái tim tôi đập càng lúc càng nhanh hơn. Tôi nhất định phải đưa ra quyết định, ngồi chờ chết không phải phong cách của tôi. Thừa dịp con gấu nhồi bông còn chưa tìm được mình, tôi phải ra tay trước!
Cánh tay đang bưng ly nước muối của tôi hằn lên từng sợi gân xanh. Đã lâu rồi, tôi chưa bao giờ căng thẳng đến vậy.
Đưa tay, đẩy nhẹ cửa tủ, nhưng không chờ đến khi tôi kịp thời đẩy hẳn cửa tủ ra hoàn toàn, cái TV chết tiệt kia bỗng nhiên lại tắt ngấm!
Chẳng thể nhìn thấy gì cả, thị giác của tôi đã hoàn toàn mất đi tác dụng. Trong bóng tối, tôi chỉ cảm giác có thứ gì đó đang bò với tốc độ khá nhanh trên sàn phòng!
Nó đang đến! Chắc chắn là nó sắp đến!
Tất cả lòng can đảm đều bị đánh tan trong thoáng chốc. Tôi căn bản không dám rời khỏi chiếc tủ vào lúc này. Trở khép lại cánh cửa tủ đang được đẩy mở một nữa, tôi lùi vào trong, dựa lưng vào thành tủ, ngậm kín miệng, hít mạnh vào một hơi.
“Từ lúc TV tắt ngấm đến khi sáng lại ở lần đầu tiên, mất một khoảng thời gian rất dài. Nhưng lần tắt ngấm thứ hai đến lúc sáng lại có vẻ ngắn hơn một chút. Đây là giấc mơ đang cố ý làm khó dễ mình ư? Hoặc là, nó muốn mình trông thấy một diễn biến nào đó, nên muốn đẩy nhanh tiến độ hơn?” Tôi nhanh chóng tỉnh táo lại. Diễn biến vừa rồi khiến tôi hoảng sợ khá nhiều, suýt nữa là nuốt luôn cả ngụm nước muối rồi.
“Độ khó thế này hoàn toàn không giống như trong Giấc mơ Nhạt nhẽo gì cả. Thế nhưng mà, lúc vào mộng thì đâu có phát sinh bất cứ biến cố nào đâu? Chẳng lẽ do có Sở Môn tiến vào giấc mơ sớm hơn mình, để rồi gã ấy đã hoàn thành xong thử thách tại tầng Nhạt nhẽo trước đó? Mà vậy cũng không đúng! Tôi và gã ấy dùng 2 phương thức khác nhau để đi vào giấc mơ. Đây cũng là một giấc mơ dạng khép kín hoàn toàn, hẳn chỉ là rút ra một bộ phận ký ức của chủ nhân giấc mơ nhằm cấu tạo ra một giấc mộng mang tính duy nhất mới đúng!”
Lúc này, tôi cũng không quan tâm đến quá trình chém gió của quý khán giả trong room livestream, chỉ có thể cố gắng tránh xa cửa tủ, đề phòng bất trắc.
Thị giác đã mất tác dụng, nhưng các giác quan khác của tôi vẫn nhạy cảm nhưng thường lệ.
Tôi điều chỉnh hô hấp, nghiêng tai lắng nghe. Giữa không gian yên tĩnh quỷ dị này, bỗng nhiên lại xuất hiện thanh âm của giọt nước rơi xuống.
“Tí tách, tí tách...”
Dường như âm thanh ấy vọng đến từ phòng. Vừa lúc bắt đầu, tiếng động đó cách tôi rất xa. Nhưng sau khi âm vang loanh quanh tại phòng khách rất lâu, tiếng động ấy dần dà hướng về phía phòng ngủ.
“Tiếng nước nhỏ giọt à?” Tôi nhớ tới một vết nước thật dài phía sau con gấu nhồi bông, thế là trái tim dường như trĩu nặng xuống.
Càng lúc càng gần, cuối cùng, âm thanh ấy tiến vào căn phòng ngủ mà tôi đang ẩn nấp!
Thời gian dường như trôi chậm lại, từng giây một đang dày vò lấy tôi. Cũng không biết đã qua bao lâu, tôi vặn nhẹ chiếc cổ đang cứng nhắc của mình, nhướng thân trước, nhoài người về phía cửa tủ.
Kề mắt sát vào khe cửa, tôi hơi do dự, sợ nhìn thấy một thứ gì đó hiện hình đột ngột, hoặc khi bản thân vừa đến gần thì sẽ có một con dao sắc bén đâm vào ngay khe cửa.
Tôi trừng to hai mắt, nhưng chỉ có thể thấy bóng tối đen đặc mà thôi.
“Thị giác hoàn toàn bị quấy nhiễu. Hiện tại, cho dù con gấu bông kia có nằm trong tủ rồi quan sát mình, mình cũng không thể nhìn thấy nó.” Tôi có chút hối hận. Sớm biết sự tình sẽ phát triển đến mức này, tôi nên bôi một ít gì đó có mùi hương đặc biệt lên người nó là được rồi.
“hHối hận cũng vô dụng.” Miệng ngậm đầy nước muối, tôi cố gắng kiểm soát nhịp thở của bản thân.
“Bên ngoài không có bất kỳ nguồn sáng nào. Nếu mình đưa điện thoại di động Âm Gian Tú Tràng vào khe cửa, vậy sẽ có thể thấy rõ bên ngoài cửa tủ có thứ gì khác hay không. Nhưng nếu làm vậy, ánh sáng điện thoại cũng sẽ làm lộ ra vị trí của mình. Quá mạo hiểm.”
Trong lúc tôi đang tìm cách, màn hình TV trong phòng khách lại nhấp nháy vài lần; hình ảnh đen trắng đã xuất hiện trở lại.
Ánh sáng mờ nhạt từ nơi ấy lại thắp sáng hy vọng trong tôi.
“Quá kịp thời.” Tay tôi đặt hờ trên cửa tủ, vốn định chậm rãi đẩy ra, nhưng khi nhìn xuyên qua khe cửa, tôi đột nhiên nhìn thấy một hình ảnh kinh hồn!
Con gấu bông cũ nát kia đang nằm sấp ở cửa phòng ngủ; những sợi chỉ đỏ trên người nó đã vỡ vụn cả rồi, mà phần lông trên người nó và mấy sợi dây chỉ đã quấn vào nhau, đồng thời quấn lấy con dao gọt hoa quả mà tôi từng cắm vào cổ nó.
Đầu nó lệch hẳn sang một bên, gần như sắp tách ra khỏi thân thể. Một nửa phần đầu của nó đang cố trườn về phía trước, trong khi một nửa còn lại dính chùm với phần sợi bông gòn.
“Nó thật sự tìm tới đây.”
Nếu bảo rằng bản thân không sợ hãi, vậy chính là nói dối. Loại quỷ này khác hẳn với tất cả các con quỷ mà tôi từng gặp trước đây. Hiện tại, tôi còn không rõ nó có phải là quỷ hay không, hay lại là một tồn tại khác biệt nào đó.
“Chờ TV tắt ngấm thêm lần nữa, e là nó sẽ nằm sấp ngay trước cửa tủ mất rồi!” Tôi không bao giờ may mắn cả, thế nên chưa bao giờ ảo tưởng một cách ngây thơ. Đó là một trong những lý do mà tôi có thể sống sót qua rất nhiều lần livestream trước đây.
“Không thể cho nó cơ hội tới gần.” Một khi TV tắt đi, ngôi nhà này sẽ rơi vào một trạng thái hoàn toàn tối tăm. Tầm nhìn của tôi sẽ bị hạn chế, nhưng đối phương lại như cá gặp nước. Sau đó, tình hình sẽ trở nên rất nguy hiểm.
Tôi đã nhận ra rằng: Mỗi khi con gấu nhồi bông thay đổi vị trí của mình, đó là khi TV chuyển thành màn hình đen.
“Hiện tại, nó đã bò đến cửa phòng ngủ rồi...” Nếu không muốn chạm mặt với con quái vật này giữa bóng tối tuyệt đối, vậy biện pháp tốt nhất chính là thừa dịp hiện tại, bên ngoài TV vẫn còn lập lòe, tôi phải ra tay ngay lập tức, chấm dứt trò chơi này.
Ngón tay nắm lấy khe cửa bắt đầu dùng sức, mắt tôi nhìn chằm chằm vào con gấu nhồi bông kia. Nhưng ngay khi vừa bưng ly nước lên, trông cứ như giấc mơ quỷ dị này đang bị ai đó thao túng vậy. Lúc tôi còn chưa hoàn toàn đẩy cửa tủ ra, TV trong phòng khách bỗng nhiên lại tắt ngấm lần nữa!
“Đậu mợ! Tại sao cứ mãi như thế?” Một cảm giác bất lực xộc thẳng vào đầu tôi. Đủ loại biến cố trong giấc mơ tựa như đang dẫn dắt tôi vậy, áp đặt tôi phải hành động dựa theo hành vi của chủ nhân giác mơ lúc trước. Một khi tôi chuẩn bị thay đổi tiến trình trò chơi, sẽ có đủ loại biến cố xuất hiện.
“Đây thật sự chỉ là một Giấc mơ Nhạt nhẽo thôi ư?”
Cầm ly nước trong tay, nỗi sợ hãi giữa bóng tối mịt mùng đang tra tấn tôi mỗi thời mỗi khắc.
“Con gấu kia đã bò đến cạnh tủ rồi à?
Có phải nó đang nhìn trộm mình qua khe cửa hay không?”
Hay nó đã tiến vào trong tủ luôn rồi?”
Bản án tử hình không đáng sợ, điều đáng sợ chính là quá trình chờ đợi thi hành án.
Nỗi sợ cứ dần lên men, tôi chỉ hận mình không thể đẩy cửa tủ ra ngay lập tức.
Keng...
Bên ngoài tủ vọng đến một tiếng vang nho nhỏ, hình như là do con dao gọt hoa quả rơi xuống lớp gạch trên sàn nhà. Tôi cẩn thận lắng nghe, nhưng chuyện kỳ quái chính là cả căn phòng lúc này bỗng nhiên trở nên cực kỳ yên tĩnh, thậm chí là tiếng động giọt nước ban nãy cũng đã biến mất.
Giữa lúc chịu đựng sự tra tấn của nỗi sợ, tôi lại có thể chờ đợi thêm vài phút nữa. Khoảnh khắc bóng tối tuyệt đối cực dài đã kết thúc, nhưng vẫn không có gì xảy ra. Dường như con gấu nhồi bông kia không thể tìm ra tôi vậy.
“Cái tủ này to đến thế, làm gì có chuyện nào không thấy nhỉ?” Màn hình TV lóe sáng lần nữa; ngay lập tức, tôi quyết đoáng bưng ly nước lên, bật tung cửa ra.
Cả căn phòng đầy những vệt nước đọng, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của con gấu nhồi bông ở đâu.
“Nó đâu rồi nhỉ? Mình phải tìm thấy nó trước khi nó tìm ra mình!”
Vừa cất bước rời khỏi chiếc tủ, đảo mắt sang một bên, cả gương mặt tôi đột ngột tím tái cả đi...