Con gấu bông vốn chìm trong bồn tắm, nay đã nổi lên mặt nước. Nó không hoàn toàn nổi lên, chỉ giống như một em bé đang từ từ đứng dậy.
Dường như, món đồ chơi ấy đang cố đứng thẳng cơ thể lên, phần đầu hơi xiêu vẹo, trôi nổi trên mặt nước.
“Thật quỷ dị.” Tôi biết đây là một giấc mơ, nhưng cảnh trước mắt lại vô cùng chân thực: “Mình chỉ đổ gạo trắng vào phần bụng của nó; đầu của nó chỉ có bông gòn hoặc chất độn khác thôi mà. Nhưng ban nãy, nó rõ ràng đã chìm xuống rồi, tại sao bây giờ lại có thể nổi lên như vậy chứ? Nó bắt đầu nổi lên từ lúc nào ấy nhỉ?”
Tôi không dám chớp mắt, dù chỉ là một lần, bắt buộc bản thân phải nhìn chằm chằm vào phòng tắm.
****************************
- Anh streamer ơi, sao đột nhiên im re vậy?
- Nhìn trộm chính là một cảm giác vô cùng kích!
- Mọi người chú ý đến ánh mắt của anh streamer kìa, quan sát kỹ cái ánh mắt gợi tình kích thích ấy kìa.
*******************
Biện Luận giả Socrates gửi tin nhắn:
- Anh streamer, anh đang nhìn cái gì thế? Có phải con gấu bông trong phòng tắm xảy ra vấn đề hay không?
*********************
Vì tôi đang cầm điện thoại di động Âm Gian Tú Tràng, khán giả trong room không thể nhìn thấy cảnh bên ngoài: “Trò chơi này đã bắt đầu được 40 phút. Tôi vừa nhìn thấy con gấu bông vốn dĩ đã chìm xuống đáy nước trong bồn tắm, nay lại trồi lên phần đầu.”
********************
Teletubbies Chết Bởi Mưu Sát thưởng 01 NGUYÊN BẢO cho room Livestream Siêu Kinh Dị:
- Em muốn xem! Em muốn xem!
***********************
Bác Tài Xế Già Giang Thành gửi comment:
- Người cùng sở thích đây rồi!
*********************
Dù sao đi nữa, đây cũng là một chương trình livestream. Tôi vẫn luôn cố gắng để thỏa mãn nguyện vọng của các khán giả.
“Bên ngoài rất tối! Tôi sẽ tranh thử thử xem thế nào.” Tôi đẩy nhẹ cánh cửa tủ, cố để cho khe hỡ to hơn một tí. Sau đó, tôi duỗi chiếc điện thoại di động của Tú Tràng ra khỏi tủ, vừa vặn chiếu camera về phía trước: “Mọi người có trông thấy không?”
Trong lúc đang kiên nhẫn đọc các dòng comment, lỗ tai của tôi run nhẹ một cái. Dường như từ phía đối diện, có tiếng bọt nước vỡ tan vang lên.
Sự im lặng trong căn nhà nhỏ đã bị phá vỡ; tôi híp mắt lại, nhìn về nơi phát ra tiếng động vừa rồi - cũng chính là phòng tắm kia.
“Mình đã cố ý siết chặt vòi nước rồi; tiếng động kia quá vô lý.”
Dùng Phán nhãn, tôi nhìn chằm chằm vào góc sâu nhất trong phòng tắm.
Điều kiện ánh sáng quá tối, tôi cũng không rõ là mặt nước đang lay động, hay con gấu nhồi bông kia đang lay động nữa.
Trong bóng tối sâu thẳm, dường như có thứ gì đó đang dần thức tỉnh.
Âm thanh của dòng nước lay động dần dần to hơn; và điều khiến tôi ngạc nhiên hơn chính là: con gấu nhối bông kia vẫn đang liên tục nổi lên.
Cái đầu xấu xí của nó đã hoàn toàn trồi lên khỏi mặt nước, vị trí mà tôi tiện tay dùng chỉ đỏ khâu lại cũng đã đứt ra. Bên trong, mớ sợi bông mốc meo biến chất đã rơi vãi vào làn nước trong bồn tắm, kết dính lại thành một thứ tổ hợp đen đặc. Trong đó, còn xen lẫn vài sợi chỉ đỏ không khác gì tơ máu, vô cùng ghê tởm.
“Khác méo gì hiện trường tai nạn giao thông đâu trời?”
Tôi lặng lẽ quan sát; theo thời gian, con gấu nhồi bông đã trồi 1/2 cơ thể lên khỏi mặt nước rồi.
“Mẹ kiếp! Mình đã đổ nhiều gạo trắng vào bụng nó như vậy, làm thế nào mà nó có thể nổi lên khỏi mặt nước như vậy chứ? Chẳng lẽ con búp bê kia thật sự sống lại à? Hay là nói, trong phòng có thứ gì đó không sạch sẽ chui vào cơ thể nó?” Nước vẫn lay động, gợi lên một dạng âm thanh như có như không, nghe như một bàn tay vô hình nào đó liên tục khuấy động trái tim tôi giữa hoàn cảnh yên tĩnh tuyệt đối thế này. Hiện trạng như vầy, cứ khiến tôi phải rơi vào trạng thái căng thẳng liên tục.
Lại qua 5 phút, toàn bộ cơ thể của con gấu bông đều đã nổi lơ lửng trên mặt nước. Trong phòng tắm không có một bóng người; bồn tắm lúc này cũng chỉ là một vũng nước đọng.
Thế nhưng, con gấu nhồi bông với cơ thể chằng chịt các vết dao, cứ như vậy mà chìm nổi lơ lửng ngay trên mặt nước.
Thân thể của nó giống như bị ai đó đùa nghịch xoay xoay; đôi mắt được làm từ cúc áo màu đen kia cứ nghiêng ngả, nhìn chằm chằm vào một vị trí nào đó.
Tôi không dám thở dốc quá to tiếng, chỉ có thể vận dụng Phán nhãn mà nhìn chăm chú vào cơ thể của con gấu bông, nhìn nó tựa như đang lắc lư trong dòng nước. Chiếc đầu đang rũ xuống ngay bộ ngực đang chậm rãi chuyển động; khuôn mặt xấu xí làm cho người ta phải lạnh gáy khi trông vào bỗng nhiên ngẩng lên, nhìn chằm chằm vào vị trí của tôi.
Đôi mắt được làm từ hai chiếc nút màu đen có vẻ như trông thoáng qua là đã phát hiện ra nơi tôi lẫn trốn rồi!
“Kengggg....!”
Một tiếng động giòn vang đột nhiên xuất hiện. Con dao gọt hoa quả cắm trên cổ con nó đã bung ra khỏi lớp vải rách nát, rơi xuống bồn tắm.
Tôi giật thót cả mình, vội vàng không nhìn nó nữa.
“Nó thấy mình rồi ư?” Phải cố gắng lắm, tôi mới kiểm soát lại nhịp tim quay về với trạng thái bình thường, “Tại sao mình lại bị một đôi cúc áo dọa sợ đến như vậy? Giấc mơ này có vẻ không được bình thường cho lắm nha!”
Rút điện thoại Âm Gian Tú Tràng vào trong, tôi nhích nhẹ cánh cửa, chỉ chừa lại cho mình một khe hỡ nhỏ nhoi.
“Trò chơi này còn hơn 1 tiếng nữa mới kết thúc. Cứ tiếp tục như vậy, e là cục diện sẽ bị mất khống chế.” Lần livestream này, tôi không bị Thần sát Nguyên Thần quấy nhiễu, vốn dĩ sau khi sử dụng bùa Đồng Tang thì bản thân sẽ chỉ phải tiến vào Giấc mơ Nhạt nhẽo của Diệp Băng mới đúng. Nhưng tất cả những gì mà bản thân trải qua cho đến bây giờ, thoạt nhìn đều không liên quan gì đến Diệp Băng cả.
“Chẳng lẽ đã có sự cố gì xảy ra ư? Chẳng lẽ mình đã tiến vào giấc mơ của một người khác rồi à?” Kỳ thật, dù đây có phải là giấc mơ của Diệp Băng hay không, vậy cũng không sao cả. Điều mà tôi đang lo sợ chính là: Liệu có phải tôi đã lạc bước vào tầng Giấc mơ Trung dung, nơi mà dù tôi có tự sát thì cũng không thể tỉnh lại được, hay không?
“Hẳn là sẽ không đâu!” Đến nước này, tôi cũng chỉ có thể an ủi mình như vậy. Sau khi ổn định tâm tình, tôi tiếp tục quan sát tình huống bên ngoài thông qua khe hỡ ngăn tủ.
“Sao có vẻ không gian bên ngoài tối tăm hơn nhỉ?” Ngẩn người trong thoáng chốc, tôi lại nhìn ra bên ngoài. Phòng khách vốn đã tối tăm, nay lại càng mù mịt hơn nữa. Tựa như, chiếc TV cũ kỹ kia đã mắc phải trục trặc nào đó.
Màn hình nhấp nháy, có khi bị mất hình nên hoàn toàn đen kịt, có khi lại bắt đầu chiếu ra hình ảnh đen trắng; vầng ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe lên, tạo ra một khung cảnh vô cùng quỷ dị ở ngay phòng khách lúc này.
“Đúng là khó tin mà! Một đứa nhỏ 5 - 6 tuổi lại có thể liên tục chơi cái trò chơi này ở giữa không gian như hiện tại. Cho dù đó là một người trưởng thành, ắt hẳn cũng bị ép đến mức mắc chứng thần kinh luôn rồi.” Tôi đang trốn trong tủ, đại khái cũng có thể đoán ra tâm trạng của chủ nhân giấc mơ vào lúc đó. Chính là thứ cảm giác sợ hãi, khủng hoảng, bất an, pha lẫn một chút mong chờ.
Dời ánh mắt khỏi phòng khách, tôi tiếp tục quan sát khu vực phòng tắm.
Trong bóng tối sâu thẳm, dường như có một thứ gì đó đã lặng lẽ thay đổi mất rồi.
“Ủa? Hình như thiếu đi một cái gì ấy nhỉ?.” Tôi trừng to mắt, nhìn thẳng vào bồn tắm lớn yên tĩnh ở đằng kia. Nơi ấy, mặt nước vẫn im ắng, không một dao động.
“Con gấu nhồi bông kia đâu rồi???”
Trong nháy mắt, một nỗi khủng hoảng không thể tả thành lời bao trùm lấy tôi. Theo bản năng, tôi thụt lùi về phía sau, ưu tiên quan sát hoàn cảnh xung quanh cơ thể mình.
Trong chiếc tủ kép chật hẹp, cũng không xuất hiện thêm bất cứ thứ gì. Tôi vô thức tóm lấy mớ chăn mốc meo bên cạnh, rút mình sâu vào trong, chăm chú nhìn về khoảng không bên ngoài cánh cửa.
“Con gấu bông kia lại chìm xuống nước rồi ư?” Tôi mở to hai mắt ra, cố nhìn trộm thông qua khe hỡ. Đợi đến khi màn hình TV khôi phục hình ảnh đen trắng, tôi bèn dựa vào nguồn ánh sáng yếu ớt kia mà nhìn rõ cảnh tượng trong phòng tắm.
Tại góc sâu nhất nơi đó, bồn tắm chứa đầy nước đang phát sinh một vài chấn động nho nhỏ. Tại môt vị trí cách bồn tắm không quá xa, có một vệt nước đọng rõ rệt ngay đó!
Mà con gấu bông xấu xí với toàn thân đầy vết dao cắt kia, giờ phút này, lại đang nằm sấp ở ngay cửa ra vào phòng tắm!
Nó di chuyển!
Không khí hiện tại tựa như có phần lạnh lẽo hơn. Tôi nín thở, dùng Phán nhãn nhìn chăm chăm vào nó, không dám chểnh mãng dù chỉ 1 giây.
“Nó tự bò ra khỏi bồn tắm à?” Tôi chậm rãi di chuyển tầm mắt, cuối cùng dừng lại ở vị trí tay trái của con gấu bông. Nơi đó, có một đoạn chỉ đỏ quấn qua loa vào cùng một chỗ; mà ở giữa mớ chỉ đỏ ấy, lại có một con dao sắc bén bị quấn vào.
Trái tim tôi đập mạnh “thình thịch” một cái. Nhớ lại các bước trò chơi, khi tìm thấy con gấu bông vào lần đầu tiên, tôi phải nói với nó là 'Tìm được cậu rồi,' sau đó đâm con dao gọt hoa quả vào cổ nó.
Bây giờ nó bò ra, nó đi tìm tôi, chẳng lẽ là cũng muốn đâm con dao ấy vào cổ tôi ư?
Cái trò chơi trong giấc mơ này đầy rẫy cạm bẫy; trong thoáng chốc, tôi nhăn nhó cả mặt.
“Đây có thực sự là một Giấc mơ Nhạt nhẽo hay không? Tại sao cảm giác áp lực mà nó mang đến cho mình còn nghiêm trọng hơn thời điểm Thần sát Nguyên Thần điều khiển cơn ác mộng kia nhỉ?” Ngay lúc đang suy nghĩ lung tung, nguồn sáng duy nhất trong phòng khách - chiếc TV cũ kỹ kia - lại tắt ngấm một lần nữa.
Cả căn nhà tối đen như mực, không thể trông thấy bất cứ một ngóc ngách nào.
“Sao mình cứ cảm giác... có thứ gì đó đang di chuyển trong bóng tối ấy nhỉ?” Vì đang là không gian tối đen hoàn toàn, Phán nhãn tựa hồ cũng mất đi tác dụng. Lúc này, tôi chỉ có thể suy đoán bằng trực giác thuần túy: “Không được rồi! Nếu chơi trò này đến lúc cuối cùng, rất có thể thật sự sẽ xảy ra chuyện. Dưới tình huống mình không thể xác định được đây là Giấc mơ Nhạt nhẽo hay Trung dung, mình không thể mạo hiểm như hiện tại.”
Nếu chết trong Giấc mơ Nhạt nhẽo, tôi có thể quay về thới giới thực ngay lập tức. Nhưng nếu bị giết trong Giấc mơ Trung dung, ý thức của tôi rất có thể sẽ bị lưu đày vào Giấc mơ Thâm sâu.
“Không thể trì hoãn thêm nữa! Thừa dịp còn chưa phát sinh biến cố, mình phải chủ động kết thúc trò chơi này.” Nhớ lại cách thức buộc trò chơi này chấm dứt dựa theo luật chơi, tôi cầm cốc nước muối bên cạnh lên, há mồm ngậm lấy một ít nước muối vào miệng.
Vị vừa đắng vừa mặn, suýt nữa là tôi phun ra rồi. Bất quá, vì để có thể chấm dứt trò chơi, tôi đành cố chịu đựng vậy. Một tay cầm điện thoại di động Âm Gian Tú Tràng, một tay bưng ly nước muôi, tôi nhoài người về phía trước, áp sát cửa tủ, chờ đợi thời cơ.