Nhưng mặc kệ như thế nào, thiếu niên Thôi Sàm cũng vậy, quốc sư Thôi Sàm ở kinh thành cũng thế, mặc kệ tính tình quen thói gian trá, khát máu, lòng dạ thâm trầm đen tối như thế nào, nhưng chưa bao giờ thiếu lá gan dám chơi đánh bạc dám chịu thua. Đặc điểm này bắt đầu từ kiếp sống bái sư nhập môn, cầu học đến khi lưu lạc làm quốc sư man di phương Bắc Bảo Bình châu nho nhỏ, Thôi Sàm chưa từng vứt bỏ.
Lý Bảo Bình lắc đầu nói: “Cho dù ta chắc chắn sẽ thắng, nhưng ta cũng sẽ không nhận lời người làm chuyện như vậy."
Thôi Sàm chớp chớp mắt, “Loại giao dịch này mà cũng không làm, về sau làm sao trở thành tiểu phu tử, nữ tiên sinh của thư viện Sơn Nhai?”
Lý Bảo Bình vẻ mặt khinh rẻ nhìn “sư bá” năm xưa. Tiểu cô nương từng nhủ với lòng, như là đánh chết chướng ngại vật cuộn mình ở giữa đường, cô cũng sẽ bao giờ để ý tới việc “nhặt xác”., Lúc này tiểu cô nương nhảy một cái là qua, ‘Vù’ một cái liền chạy tới phương xa không biết tên, đi tìm đối thủ phía sau. Cho dù là tiên sinh Tề Tĩnh Xuân, cũng phải thở dài bó tay đối với việc này.
Tiểu cô nương giơ cánh tay, quơ quơ con dấu trắng xóa trong tay, “Có sợ không?”