“Chỉ cần các ngươi thua tâm phục khẩu phục là được.”
Lão tú tài ngầm hiểu, cười to sang sảng, hơi do dự, thoáng thu lại tầm mắt, ánh mắt lãng du ở trên cả ngọn núi cao, cuối cùng tầm mắt ngưng tụ ở trên một vách đá, bên trên có kiếm tiên viễn cổ dùng kiếm khí dư thừa viết thành một bức “chữ mẫu” kỳ quái, chính là “Phi Kiếm Thiếp” ở Trung Thổ Thần Châu, điều nãy đã thu hút vô số kiếm tu tới quan sát, thậm chí không tiếc dựng nhà tranh ở dưới vách núi cảm ngộ kiếm đạo.
“Cầm đi là được, có thể lấy được bao nhiêu đều phải xem bản lãnh của ngươi, Tả tiểu tử lúc trước cũng giống ngươi, chưa chính thức học kiếm, trong lúc vô tình lên núi ngắm vách núi xem chữ, nhìn một cái, đã lấy được sáu chữ. Thiên phú tư chất tập kiếm như thế nào, dựng sào thấy bóng, trong kiếm tu, thiên tài xuất hiện lớp lớp, nhưng thiên tài cũng chia lớn nhỏ, năm chữ nhất định thành lục địa kiếm tiên, Trần Bình An, xem ngươi căn cốt như thế nào!”
Chỉ thấy lão nhân vung tay áo, bảy chữ to phong cách cổ xưa trên vách núi đá bay ra khỏi vách đá, lướt về phía Trần Bình An bên ngoài tám trăm dặm, giây lát tới bên cạnh Trần Bình An, đã biến thành cổ triện to bằng bàn tay, ánh vàng rực rỡ, rạng rỡ tỏa sáng, từng chữ quay quanh Trần Bình An xoay tròn thật nhanh.
Chỉ là đến cuối cùng, thế mà không có một chữ nào muốn tới gần Trần Bình An, khoảng cách kéo ra càng xa, rốt cuộc dứt khoát quay đầu bay vút quay về.