Lão tú tài hơi đuối lý, rụt cổ, cố ý nhìn xung quanh.
Nam tử mang giáp phủ cả phần mặt, giọng nói trầm trầm: “Từ khi ta đảm nhiệm Tuệ Sơn chính thần tới nay, đã tròn sáu ngàn năm, đây là lần đầu tiên có người dám can đảm cầm kiếm khiêu khích Tuệ Sơn ta. Tú tài, ngươi có gì muốn giải thích không? !”
Lão tú tài vẻ mặt ngơ ngác, “Nói gì vậy?”
Nam nhân giáp vàng thừa hiểu tính nết của lão tú tài, lười nói thêm điều gì, quay đầu nhìn về phía Trần Bình An bên kia, nhíu nhíu mày, “Khí tức trên người nàng ta rất có nguồn gốc sâu xa, là thần thánh phương nào? Chính nàng ta tự ra tay chém Tuệ Sơn?”
Lão tú tài nhỏ giọng nói: “Ta khuyên ngươi đừng trêu vào cô ta, lão cô nương này tính tình không tốt lắm.”