Âm thần lắc đầu cười nói: “Không liên quan tới chuyện này.”
Thiếu niên nhíu mày nói: “Bây giờ tâm trạng ta không tốt lắm, có rắm thì mau thả.”
Âm thần không để trong lòng, chậm rãi nói: “Tiên sinh chuyện công, lợi nước lợi dân, ta rất khâm phục. Trong Nho gia tuy có dị nghị, chê nhiều hơn hơn, nhưng lúc còn sống ta đã tin tưởng vững chắc, trăm ngàn năm sau như thế nào là chuyện của con cháu đời sau tự cầu nhiều phúc, sẽ không quan trọng bằng lập tức dùng học vấn tạo ân huệ tỏa khắp chúng sinh, đạt được thái bình thịnh thế.”
Thiếu niên áo trắng có chút kinh ngạc, nhíu mày, nhịn không được quay đầu hỏi: “Không ngờ ngươi còn ủng hộ học vấn của ta?”
Âm thần làm ra một động tác ngoài dự đoán của mọi người, thế mà lại học vãn bối môn sinh Nho gia khi đối mặt tiên hiền phu tử, rất cung kính chắp tay hành lễ, cúi đầu cất cao giọng nói: “Cố mỗ bái một bái này, không bái quốc sư Đại Ly gì cả, kính tiên sinh Thôi Sàm không chỉ làm ra những thứ đạo đức văn chương gác xó kia.”