Đối với điều này Trần Bình An đã được thể nghiệm rõ nét nhất, ví dụ như chỉ là từng tận mắt thấy hắn bện giày rơm một hai lần, Vu Lộc rất nhanh thôi đã có thể tự mình bện ra hình ra dáng, đôi đang mang trên chân chính là thành quả của chính bản thân Vu Lộc. Thêm một ví dụ là mỗi khi Trần Bình An câu cá, Vu Lộc thường xuyên đứng ở một bên yên lặng nhìn, nhìn Trần Bình An ở giờ nào, đoạn nước nào thì thả câu, tung cần như thế nào kéo cần như thế nào, câu được cá lớn thì nên rê dây câu như thế nào, để đầu cá cao hơn mặt nước ra sao, lúc cá lớn lần đầu tiên gặp ánh sáng, cẩn thận lắc đầu thoát câu ra sao, vân vân, sau đó có một lần, đợi Trần Bình An có việc khác cần làm, Vu Lộc liền mở miệng, nói có thể để hắn thử chút hay không, sau khi tiếp nhận cần câu từ tay Trần Bình An, Vu Lộc chưa bao giờ có kinh nghiệm thả câu, thế nhưng kết quả thu hoạch cá cũng không tệ lắm.
Đối với tất cả những điều này, Trần Bình An cũng không nói gì, chỉ là mắt nhìn thấy thì ghi nhớ ở trong lòng, cảm thấy thiếu niên cao lớn ngay cả tên họ cũng không biết thật hay giả này, nếu là người tốt, vậy hắn nhất định sẽ rất tốt, nhỡ đâu là người xấu, Trần Bình An thật sự không thể tưởng tượng.
Một đêm bình an vô sự.
Trừ lửa trại dần nhỏ đi ở bên cạnh Trần Bình An, trong thùng xe xa xa đã được thắp lên một ngọn đèn từ lâu, thắp sáng một đêm, không biết thiếu niên áo trắng đang lật xem bộ sách gì mà say mê như thế.
Trời tờ mờ sáng, Trần Bình An bắt đầu nín thở tập trung, tới chỗ tầm nhìn trống trải nhất lưng chừng ngọn Hoành Sơn này, khi mặt trời mọc lên ở phương đông thì bắt đầu đánh quyền, mà Lý Bảo Bình và Lâm Thủ Nhất đều lục tục gia nhập vào, chỉ có Lý Hòe chưa định tính, đánh một lát đã lập tức chạy đi. Vu Lộc và Tạ Tạ nhìn mãi đã thành quen chuyện này, hôm nay thiếu niên áo trắng vén rèm xe, đứng ở trên xe ngựa, nhìn bọn họ đánh quyền có nề nếp, đầu tiên sẽ cười nhạt, liếc xéo một cái rồi tuyệt không ngó nghiêng nữa, chỉ là theo thời gian trôi qua, thời gian vị thiếu niên quốc sư này ở xa xa khoanh tay đứng nhìn càng lúc càng dài.