๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Bề mặt gương do ánh sáng tạo thành chìm vào sự tĩnh lặng, dường như đang phân tích xem có nên đáp ứng yêu cầu của Phạm Nhàn hay không.
"Ta sẽ ném viên gạch đầu tiên." Phạm Nhàn ho hai tiếng, cảm thấy mệt mỏi, từ từ ngồi xuống nền đất lạnh, vừa hít thở nguyên khí tràn ngập không gian, vừa dùng giọng khàn khàn chậm rãi nói: "Thần Miếu là một di tích, là di chỉ của một nền văn minh nào đó. Nói theo cách của ngươi, đây là bảo tàng quân sự, vì thế bên trong lưu giữ những tồn tại đáng sợ nhất của nền văn minh đó. Ngươi không chịu nói lịch sử Thần Miếu, ta chỉ có thể dựa vào những bức tranh và một số hiểu biết của bản thân để suy đoán."
"Nền văn minh đó chắc chắn là thứ ta quen thuộc."
Phạm Nhàn nhắm mắt lại, nghĩ đến lời nói của Tiếu Ân trong hang động, cùng những lời Ngũ Trúc thúc từng nói. Có lẽ lần thứ hai mẫu thân quay lại Thần Miếu tìm Ngũ Trúc thúc sau khi thoát ra lần đầu, chiếc rương đó đã bị mẫu thân đánh cắp từ miếu.