๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đã qua một thời gian dài, đương nhiên triều đình Khánh Quốc biết Phạm Nhàn kia đã sớm trốn khỏi kinh đô, tin tức từ phương bắc truyền về còn chỉ rõ chính xác nơi ẩn náu của Phạm Nhàn. Nhưng điều khiến nhiều quan lại Nam Khánh cảm thấy bất ngờ là, sau khi thoát khỏi kinh đô Phạm Nhàn đã không chạy đến nương nhờ triều đình Bắc Tề, điều càng bất ngờ hơn là dường như bệ hạ chỉ trút cơn thịnh nộ lên Phạm Nhàn, cũng không triển khai đại thanh trừng trong nội bộ Khánh Quốc.
Đôi mắt Hoàng đế híp lại, những hàng mi thưa thớt như lá mùa thu khô héo, đung đưa trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của ngài. Ánh mắt ngài lướt qua vai Phạm Nhược Nhược, bỗng hỏi: "Hay là trẫm thật sự không phải là một Hoàng đế tốt?"
Đây thật sự là một câu hỏi đáng thương, một câu hỏi vô lý. Rốt cuộc Khánh Đế trên ghế rồng đã làm những gì, đó là vấn đề cần sự công nhận của lịch sử. Nhưng không hiểu sao, vị nam nhân mạnh mẽ nhất thiên hạ lại rất cần sự công nhận của một số người.
Ban đầu ngài muốn giam giữ Phạm Nhàn trong kinh đô, cũng chỉ là muốn mượn đôi mắt của Phạm Nhàn, nói với những kẻ đã khuất. Giờ đây Phạm Nhàn đã phản bội, ngài đã quen với việc hỏi Phạm Nhược Nhược câu hỏi này, và rõ ràng câu hỏi này đã được hỏi không chỉ một lần, bởi vì Phạm Nhược Nhược thậm chí không quay đầu lại, trực tiếp đáp lại: “Đây không phải là câu hỏi mà thần nữ nên trả lời.”