๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Những bức tranh tường này rất giống với tranh sơn dầu mà Phạm Nhàn từng biết ở kiếp trước. Trên đó miêu tả những nội dung thần thoại cổ xưa được đại lục thỉnh thoảng đề cập tới, chỉ là khuôn mặt các vị thần linh rất mơ hồ, dù là đứng trên ngọn núi sấm sét, lặn dưới biển khơi hay tắm trong dung nham nóng chảy miệng núi lửa, luôn có một làn sương trắng kỳ lạ che đi khuôn mặt thật của chúng.
Trong lòng Phạm Nhàn chợt giật mình, lại nhớ tới tranh tường trong Khánh Miếu ở kinh đô và trên Đại Đông sơn. Những bức tranh miêu tả cảnh vật cách đây hàng ngàn hàng vạn năm, chắc chắn đã trải qua bao đời truyền thừa nên có phần mơ hồ là điều khó tránh khỏi. Nhưng Thần Miếu này vốn là nguồn gốc của mọi truyền thuyết, sao khuôn mặt các vị thần vẫn mờ mịt như vậy?
Tiên nhân trong miếu vẫn lướt theo bước chân Phạm Nhàn đột nhiên lên tiếng: "Những bức tranh này xuất phát từ bàn tay của Ba Nhĩ."
"Ba Nhĩ? Đại pháp sư phương tây cách đây ba trăm năm ấy sao? Nghe nói ông ta và phu nhân Phục Ba đều là người mang Thiên Mạch... Cuối cùng biến mất không còn tăm hơi, không ngờ cuối cùng lại quay về Thần Miếu." Phạm Nhàn cau mày nói: "người mang Thiên Mạch vốn là những người được Thần Miếu chọn gieo hạt giống trí tuệ xuống trần gian. Ta tưởng cuối cùng những người ấy sinh tà niệm, đều bị Thần Miếu phái sứ giả tiêu diệt. Không ngờ vẫn có kẻ sống sót quay về."