Sắc trời đã sáng, trên đường phố nội thành, người đi đường đã dần dần nhiều lên.
Hứa Thất An đạp lên phi kiếm của Lý Diệu Chân, tức giận lao ra hoàng thành, nhẹ nhàng hạ xuống một con đường ở nội thành.
Sau đó, hắn xách hai quốc công lên, rêu rao khắp phố.
Người đi đường, đều nhìn thấy Tào Quốc Công và Hộ Quốc Công đang mặc triều phục của công tước.
"Ý, đây không phải là Hứa ngân la sao? Không mặc đồng phục Đả Canh Nhân, mém nữa là ta không nhận ra được."
Có người kinh ngạc vui mừng hô.
"Hắn đang xách ai thế? Đấy, đấy là áo quan phải không? Đại nhân vật nha."
"Ta biết người kia, người một mắt đó, hắn là Hộ Quốc Công Khuyết Vĩnh Tu hôm qua mới vào thành."
"Chính là Hộ Quốc Công trạng cáo Sở Châu Bố Chính Sứ Trịnh Hưng Hoài cấu kết yêu man, hại chết Trấn Bắc Vương?"
Dân chúng bình thường rất khó biết Công tước, tỷ như Tào Quốc Công là họ không biết nổi, nhưng hôm qua Hộ Quốc Công rêu rao ngoài phố, để lại ấn tượng rất sâu sắc trong lòng bách tính.
Nên liền nhận ra được.
"Hứa ngân la xách hắn làm gì, đó là Công tước đó, ồ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Không cần biết làm gì, người đó là công gì đúng không? Nhất định là có liên quan đến Án Sở Châu, để ta đi kêu bà nương nhà ta ra cùng xem náo nhiệt."
"Tức phụ, ngươi coi chừng giúp ta, ta cũng đi xem một chút."
"Nhưng mà, đương gia, ta cũng muốn đi xem."
Bên đường người đi đường chỉ chỉ chỏ chỏ, ngạc nhiên mà nhìn, mang theo tâm tính tham gia náo nhiệt đuổi theo Hứa Thất An. Thậm chí có chủ sạp bỏ luôn gian hàng, mặt đầy tò mò đi theo.
Náo nhiệt chỉ vì đơn thuần thấy náo nhiệt thì góp mặt, mà vì chuyện có liên quan đến Hứa ngân la, trong tay lại còn là Công tước hôm qua rêu rao khắp thành phố, làm sao có ai kiềm nổi lòng hiếu kỳ.
Dòng người hội tụ, càng ngày càng nhiều.
Dần dần, biến thành một biển người.
Đây chính là điều Hứa Thất An mong muốn, một đao chém Khuyết Vĩnh Tu đương nhiên nhanh rồi, nhưng đó không phải là kết quả hắn muốn.
Hắn xách hai Công tước, đi tới pháp trường của kinh thành.
Pháp trường được bố trí ở ngay quảng trường, vì ở đây có nhiều người, để thực hiện cái gọi là chém đầu răn chúng, người không nhiều, làm sao mà thị chúng.
Bách tính trong thành lập tức chú ý tới Hứa Thất An, nói chính xác, là chú ý dòng người ào ạt đi theo sau hắn.
"Sao, chuyện gì thế?" Bách tính ở nội thành sợ ngây người.
"Đó không phải là Hứa ngân la sao?"
Trong nội thành, sóng người mãnh liệt.
Hứa Thất An ấn Tào Quốc Công và Hộ Quốc Công vào hình đài, rút đao ra, cắt gân tứ chi của hai người.
Tiếp đó, mỗi tay hắn nắm đầu một người, kéo họ ngẩng lên cho toàn dân đều thấy. Hứa Thất An cười: "Nhìn đi, nhiều người như vậy, hôm nay có chết cũng đáng giá."
Khuyết Vĩnh Tu sợ đến sắc mặt trắng bệch, "Ta, ta là nhất đẳng Công tước, là hậu nhân của khai quốc nguyên huân. Ngươi, ngươi không thể giết ta, ngươi giết ta, Đại Phụng sẽ không còn chỗ cho ngươi đặt chân."
Vị Đô Chỉ Huy Sứ từng chinh chiến sa trường này, giờ phút này vẫn còn giữ được bình tĩnh, luôn miệng nói: "Đừng mắc thêm lỗi lầm nữa, chỉ cần bổn công chưa chết, mọi việc đều có thể vãn hồi, bổn công sẽ cầu xin bệ hạ tha cho ngươi, bổn công thề…"
Y còn có sau này sáng lạn, mới vừa giành được thắng lợi lớn trong triều, y không thể chết đi như vậy.
Hứa Thất An cười.
Tào Quốc Công vô cùng sợ hãi, dập đầu như giã tỏi: "Hứa ngân la, là bổn công sai, xin ngươi bỏ qua cho ta, bỏ qua cho ta. Là do Hộ Quốc Công Khuyết Vĩnh Tu và bệ hạ sai, là họ tạo ra thảm án đồ thành, là họ, là họ."
"Im miệng!"
Khuyết Vĩnh Tu hét lớn.
"Kẻ nên im miệng là ngươi!"
Tào Quốc Công mặt mũi dữ tợn: "Ngươi không biết hắn, ngươi không ở kinh thành, ngươi cơ bản không hiểu hắn, hắn chính là một tên điên, là tên điên, hắn sẽ thật sự giết chúng ta."
"Nói to lên một chút, để cho những người dân này biết, là ai, giết Sở Châu thành!" Hứa Thất An rút đao ra, gác lên cổ Tào Quốc Công.
Lưỡi đao lạnh ngắt như muốn đông cứng cả máu huyết, Tào Quốc Công sắc mặt trắng bệch, miệng lưỡi run rẩy, điên cuồng kêu lên: "Là Trấn Bắc Vương, là Hộ Quốc Công Khuyết Vĩnh Tu, là họ đồ thành."
"Vẫn còn chưa đủ!" Hứa Thất An nhàn nhạt nói.
"Còn có bệ hạ, còn có bệ hạ, hắn biết tất cả, hắn biết Trấn Bắc Vương muốn đồ thành. Đừng giết ta, van xin ngươi đừng giết ta." Tào Quốc Công khóc lóc, nước mắt nước mũi tèm lem.
Nổ tung trời!
Bách tính chung quanh điếng người.
Họ nghe thấy cái gì?
Tàn sát ba trăm tám mươi ngàn dân chúng Sở Châu thành, là Trấn Bắc Vương và Khuyết Vĩnh Tu, mà quân vương của họ, bệ hạ của họ, dung túng tất cả những việc này?
"Hèn gì Trịnh Bố Chính Sứ lại chết, là bị họ hại chết!" Có người mắt đỏ lên, lớn tiếng nói.
"Bệ hạ hắn, hắn dung túng Trấn Bắc Vương đồ thành "
Ai nấy trố mắt nghẹn họng, những đôi mắt ánh lên thống hận và mờ mịt.
Họ không ngờ, chỉ là đi xem náo nhiệt, mà lại nhìn thấy cảnh này, nghe được điều này.
Đại Phụng thân vương đồ thành, Đại Phụng hoàng đế ngầm cho phép.
Vậy có phải cũng sẽ có một ngày, là cũng sẽ cho phép người ta vung đồ đao với họ không?
Hơn ngàn bách tính, biển người chi chít đứng đó, trong lòng họ, như có vật gì sụp đổ.
Lúc này, trên các nóc nhà chung quanh, rất nhiều bóng người nhảy lên tới, có mặc khôi giáp của cấm quân, có mặc thường phục, nhưng khí tức đều mạnh mẽ như nhau.
"Bệ hạ có lệnh, tru diệt Hứa Thất An!"
Mười mấy bóng người vượt không bay tới, khí cơ cuộn trào như sóng biển dâng, lao thẳng về phía Hứa Thất An.
Sau lưng họ, tiếng vó ngựa như sấm động, cấm quân giục ngựa tới, quơ roi xua đuổi dòng người.
Hộ Quốc Công Khuyết Vĩnh Tu mừng như điên, la lên: "Mau cứu bổn công, giết tên tặc này đi."
Đôi mắt tuyệt vọng của Tào Quốc Công tóe lên tia sáng, tiếp đó là hận ý cuồn cuộn, chỉ muốn đem Hứa Thất An thiên đao vạn quả.
Ngay lúc này, một đạo thanh quang từ trên trời hạ xuống, "Đinh" một tiếng, cắm sâu vào hình đài.
Thanh quang lóe lên, các cao thủ đang nhào tới như bị sét đánh, đồng loạt bị đánh bay, giữa không trung phun ra máu tươi.
"Cuối cùng đã tới!" Hứa Thất An như trút được gánh nặng.
Đó là một cây đao khắc, một cây đao khắc màu đen, phong cách cổ xưa.
Trên sách không có viết niên đại, Nho Gia thánh nhân đã dùng nó, khắc ra một bộ kinh điển truyền đời.
Trước khi hắn tới hoàng cung, hắn đã thử gọi nó, hôm qua hắn đã được viện trưởng Triệu Thủ đồng ý rồi.
Đao khắc nhộn nhạo tỏa ánh sáng xanh, tạo thành một vòng hào quang chắn trước hình đài.
Hứa Thất An đạp vào lưng Tào Quốc Công, nhìn bách tính xung quanh, từng chữ từng câu, vận chuyển khí cơ, âm thanh như sấm:
"Tào Quốc Công mưu hại trung lương, trợ Trụ vi ngược, cùng với Hộ Quốc Công Khuyết Vĩnh Tu, sát hại Sở Châu Bố Chính Sứ Trịnh Hưng Hoài, dựa theo luật pháp Đại Phụng, chém đầu răn chúng!"
Hắc kim trường đao nâng lên, mạnh mẽ hạ xuống.
Đầu người rơi xuống.
Máu tươi tràn ra hình đài, để lại một vệt máu đỏ đẹp đến kinh người trong mắt bách tính.
Tào Quốc Công đã đền tội.
"Không!"
Khuyết Vĩnh Tu gầm lên tuyệt vọng, cái chết của Tào Quốc Công đã kích thích hắn mạnh mẽ.
Tào Quốc Công nói không sai, đây là một tên điên, một tên điên!
"Hứa Thất An, Hứa ngân la, Hứa đại nhân, bổn công biết sai rồi, bổn công không nên bị Trấn Bắc Vương đầu độc, bổn công biết sai rồi, van xin ngươi cho bổn công thêm một cơ hội, đừng giết ta!" Khuyết Vĩnh Tu kêu khóc.
Hắn nhận tội trước mặt vô số dân chúng, dưới bao nhiêu con mắt nhìn, khóc lóc thê thảm, chảy cả nước mắt nước mũi.
"Thì ra ngươi cũng biết sợ!" Hứa Thất An cười nhạt.
"Đúng vậy, ai cũng sợ chết. Giống như lúc ngươi dùng trường thương xốc đứa trẻ lên, giống như lúc ngươi hạ lệnh bắn chết bách tính. Giống như Trịnh đại nhân còn sống sờ sờ bị ngươi siết chết trong tù."
"Các ngươi mau cứu bổn công, các ngươi mau cứu bổn công, van xin các ngươi, mau cứu bổn công!"
Khuyết Vĩnh Tu sợ đến mất mật, gào lên tuyệt vọng với các cao thủ bị thanh quang chấn thương.
Hắn biết, trên đỉnh đầu có một thanh đồ đao.
Đồ đao của Hứa Thất An vẫn còn chưa hạ, hắn còn phải tuyên án tội nghiệt của Hộ Quốc Công, đao của hắn, chỉ giết kẻ đáng chết.
"Sở Châu Đô Chỉ Huy Sứ, Hộ Quốc Công Khuyết Vĩnh Tu, cấu kết với Hoài Vương và Vu Thần Giáo, tàn sát bách tính của Sở Châu thành, không còn một mống. Nợ máu này quá nặng, không thể tha.
"Xảy ra chuyện, còn đồng mưu với Nguyên Cảnh Đế, mưu hại Sở Châu Bố Chính Sứ Trịnh Hưng Hoài, giết chết người trong tù. Nợ máu này rất lớn, không thể tha. Hôm nay, xử kỳ, chém —— lập —— quyết!"
Phốc!
Giơ tay chém xuống, đầu người rơi ra.
Thế giới đảo lộn, Khuyết Vĩnh Tu nhìn thấy bầu trời xanh thẳm, nhìn thấy thi thể của mình, nhìn thấy Hứa Thất An đứng đó cười nhạt.
"Tha cho…"
Đầu lâu lăn trên đất, môi giật giật, sau đó, bóng tối vô biên vô tận nuốt chửng lấy hắn.
"Phù"
Hứa Thất An khạc ra một hơi thật dài, như xả hết tích tụ ở trong lòng.
Những đôi mắt nhìn hắn, rõ ràng sóng người rất đông, vậy mà yên tĩnh đến đáng sợ.
Trong sự yên tĩnh đó, Hứa Thất An đưa tay vào trong ngực, móc ngân bài tượng trưng cho thân phận của mình, chặt nó đứt đôi, ngân bài hóa làm hai, rơi xuống đất.
Hắn chống đao, cười ngông cuồng: "Ngụy Công, Hứa Thất An không làm quan nữa!"
Xa xa trên nóc nhà, người mặc áo đỏ che miệng, nước mắt rơi như mưa.
Sau lưng nàng, Hoài Khánh hôm nay cố ý mặc đồ trắng, kinh ngạc nhìn người đứng trên hình dài, đang cười cuồng dã.
Ở ngoài đám người, một phụ nhân sắc đẹp bình thường đến chậm, không chen vào nổi biển người mãnh liệt.
Nên nàng đứng ở bên ngoài, nghe nam nhân ở xa kia tuyên bố tội danh, nghe hắn nói không làm quan nữa, nghe thấy hắn ngông cuồng cười to.
Mộ Nam Chi đột nhiên cảm thấy, nàng thật là may mắn.
Trong đám người, đột nhiên có một hán tử đi ra, sau lưng đeo cung sừng trâu, Lý Hãn quỳ xuống, khóc lớn:
"Đa tạ Hứa ngân la diệt trừ gian thần, lấy lại công đạo cho bách tính Sở Châu thành, công đạo cho Trịnh đại nhân."
Thân Đồ Bách Lý, Ngụy Du Long, Triệu Tấn, Đường Hữu Thận, phu phụ Trần Hiền cũng bước ra khỏi đám người, quỳ xuống trước hình đài.
"Đa tạ Hứa ngân la diệt trừ gian thần, lấy lại công đạo cho bách tính Sở Châu thành, công đạo cho Trịnh đại nhân."
Cảnh này đã in thật sâu vào mắt bách tính có mặt ở đó.
Nhìn thanh niên hào sảng ở trên đài, trong đám người chợt vang lên tiếng khóc thút thít.
Đây là một người trẻ tuổi, dùng nhiệt huyết của mình, tiền đồ, thậm chí sinh mạng của mình, để đổi lấy công đạo.
Một màn này, sau đó đã được ghi vào sử sách.
Lịch Đại Phụng, năm Nguyên Cảnh ba mươi bảy, đầu hè, ngân la Hứa Thất An chém Tào Quốc Công, Hộ Quốc Công ngay tại quảng trường nội thành, chấm dứt vụ án Sở Châu đồ thành, bảy nghĩa sĩ đã quỳ gối trước hình đài không đứng dậy.
p/s: cầu ngọc phiếu!