TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 611: Giận! (3)

Khuyết Vĩnh Tu thiếu chút nữa không khống chế được mình bật cười, gương mặt không nén nổi niềm vui. Ngụy Uyên cũng vậy, Vương Thủ phụ cũng vậy, tất cả được, và những các quan văn khác, cuối cùng cũng chỉ là bề tôi mà thôi.

Dù thủ đoạn có cao siêu đến thế nào đi nữa, thì đối với bệ hạ, cũng chỉ thế mà thôi.

Án này xong, chẳng những hắn bình an vượt qua, còn có khả năng được luận công ban thưởng. Hộ Quốc Công tước truyền đến hôm nay, cuối cùng cũng được quật khởi lần nữa từ tay hắn.

Thời gian vui vẻ nhanh chóng trôi qua, đến khi lão thái giám hô to: Bãi triều!

Khuyết Vĩnh Tu biết ngay, mọi chuyện đã xong, Ngụy Uyên và Vương Thủ phụ không có khả năng xoay chuyển trời đất nữa.

Chư công rời khỏi Kim Loan điện, nhịp bước vội vã, có vẻ không muốn ở lâu.

"Tào Quốc Công, tối nay đi Giáo Phường Ty chơi nhé, ở Bắc cảnh nhiều năm, ta sắp quên các cô nương Giáo Phường Ty mặn mà thế nào rồi."

Khuyết Vĩnh Tu tâm tình không tệ nói với Tào Quốc Công.

Tào Quốc Công nhíu mày, với thân phận này của ông ta, khinh thường đi Giáo Phường Ty, nữ quyến trong nhà xinh đẹp như hoa, phòng ngoài càng không đếm xuể, mình lâm hạnh còn chưa hết.

Nhưng thấy Khuyết Vĩnh Tu quá thịnh tình, Tào Quốc Công liền gật đầu: "Được!"

Nói xong, ông ta lại lắc đầu: "Mấy ngày tới hay là ngươi đừng ra cửa, ở lại trong phủ đi, nếu muốn ngủ với nữ nhân Giáo Phường Ty, thì bảo nàng ta tới Hộ phủ Quốc công, cần gì phải tự mình đi?"

Khuyết Vĩnh Tu nghĩ nghĩ, thấy có lý: "Vậy ta thiết yến ở trong phủ, thỉnh đồng liêu hảo hữu tới chơi, Tào Quốc Công nhất định phải nể mặt tới đó."

"Đó là đương nhiên."

Tào Quốc Công cười đương nhiên, chợt nhìn thấy các quan văn đã dừng ở phía trước, tụ ở trước ngọ môn không đi.

Trong lòng ông ta dâng lên dự cảm bất tường, nói nhỏ: "Đi, đi qua đó nhìn xem."

Khuyết Vĩnh Tu ngơ ngác đi theo, tới ngọ môn, rẽ đám người ra, thấy ngoài ngọ môn có một người đứng đó.

Người này mặc áo vải, dáng vẻ hiên ngang, chống đao, đứng ở ngoài ngọ môn, chặn đường quần thần.

Cách hắn không xa, có một người áo trắng, một người áo đỏ.

"Hứa Thất An, ngươi lại cản ở ngọ môn làm gì? Lần này ngươi muốn làm gì hả?"

Hình Bộ Tôn Thượng thư, theo phản xạ có điều kiện kêu lên.

Các quan văn khó chịu quan sát hắn, cảnh tượng quen mắt này, đã gợi lại bóng ma trong lòng của nhiều người.

Nhất là Tôn Thượng thư, hắn đã bị họ Hứa làm thơ mắng chửi hai lần.

Hứa Thất An? Hắn chính là Hứa Thất An của án Sở Châu đồ thành? Nghe Tào Quốc Công nói, là người ủng hộ Trịnh Hưng Hoài. Khuyết Vĩnh Tu nhíu mày, ý trong lời chư công là, người này đã từng chận cửa ngọ môn?

Hứa Thất An nhìn quần thần một vòng, ánh mắt bình tĩnh: "Người nào là Khuyết Vĩnh Tu? Cả Tào Quốc Công nữa, hai ngươi đi ra đây."

Tào Quốc Công nhíu mày, dự cảm bất tường sâu hơn.

"A, tên này thật là to gan, đây là muốn mắng ta hử? Cho là có Ngụy Uyên làm núi dựa, cho là mắng quan văn được một lần, thì có thể mắng ta à?"

Hộ Quốc Công Khuyết Vĩnh Tu cười nhạo, ánh mắt âm lãnh: "Nghĩ bổn công cũng giống đám quan văn kia, chỉ biết động miệng lưỡi?"

Tào Quốc Công trầm giọng: "Người này tu vi không kém, không biết muốn làm gì đây."

Khuyết Vĩnh Tu khịt mũi coi thường: "Ngươi nói nếu ta chém hắn ở đây, bệ hạ có trách tội không?"

Nghe vậy, Tào Quốc Công cũng lộ ra nụ cười, "Chỉ cần ngươi có thể kích hắn động thủ, hắn nhất định sẽ phải chết. Ừ, tiểu tử này ỷ có Ngụy Uyên làm chỗ dựa, ở kinh thành không chút kiêng kỵ, luôn diệu võ dương oai."

"Đó là hắn không gặp phải ta, bổn công chinh chiến sa trường nhiều năm, thích nhất là hành hạ loại đầu to này."

Khuyết Vĩnh Tu cười khẩy, cùng Tào Quốc Công đi tới, nhìn thanh niên đứng chống đao kia, giọng trêu ghẹo:

"Bổn công chính là người ngươi muốn tìm. Sao hả, muốn mắng người à? Nghe nói Hứa Thất An ngươi rất có tài làm thơ, làm cho bổn công một bài đi, nói không chừng bổn công cũng có thể danh thùy sử xanh."

Khuyết Vĩnh Tu và Tào Quốc Công cùng cười vang.

Nói xong, thấy người kia vẫn đứng yên bất động, Khuyết Vĩnh Tu thấy hỏa hầu chưa đủ, giễu tiếp:

"Ngụy Công, ngươi dạy người chưa đạt rồi. Xem cái tiểu tử thiếu quy củ này đi, tự tiện xông vào ngọ môn, vô pháp vô thiên, nếu ngươi không biết dạy, để bổn công thay ngươi dạy dùm cho nhé?"

Ngụy Uyên im lặng không nói gì, cũng không nói nhìn Hứa Thất An.

"Hôm nay ta tới không phải để mắng chửi người, " Hứa Thất An thở dài: "Ta tới là để giết người."

Tào Quốc Công và chúng quan viên đều biến sắc.

"Ha ha ha"

Khuyết Vĩnh Tu nghe thấy lời buồn cười quá, bèn cười như điên: "Hắn nói muốn giết người kìa, các ngươi nghe đi, hắn nói muốn giết người, giết người ở trước ngọ môn kìa."

Đang cười, hắn chợt sững người, ngạc nhiên quay quanh, phát hiện quần thần đã đồng loạt lùi ra sau.

Trong những người này, có Thượng thư sáu bộ, có Đô Sự Trung sáu khoa, có đám thanh quý của Hàn lâm viện, toàn là những người có quyền lực đứng đầu kinh thành, vậy mà lại đều kiên dè một ngân la nho nhỏ?

Ngụy Uyên và Vương Thủ phụ không nhúc nhích, lãnh đạm nhìn Khuyết Vĩnh Tu.

Khuyết Vĩnh Tu phát rét, quay phắt qua nhìn Tào Quốc Công, phát hiện hắn đã lặng lẽ thối lui mười mấy trượng.

Hắn lại quay sang nhìn các quan văn, đến lúc này cuối cùng mới nhận ra có điều không đúng, trong mắt đám quan văn, đều mang theo mấy phần căm ghét, mấy phần chê bai, và… mấy phần mong đợi? !

"Cấm quân đâu? Người đâu? Người đâu? Bắt tên này cho ta!" Khuyết Vĩnh Tu quát to.

Cấm quân cách đó không xa đồng loạt vọt tới, vây quanh Hứa Thất An, rút đao hoành thương.

Khuyết Vĩnh Tu trầm ổn vẫy tay: "Tên tặc này dám ở trong cung tuyên bố giết bổn công, mau bắt lại, giao cho bệ hạ phát lạc."

Cấm quân không nhúc nhích.

"Bắt hắn lại, bổn công ra lệnh không nghe à?" Khuyết Vĩnh Tu giận dữ.

Lúc này, trong đám người có tiếng ai đó khe khẽ nhắc nhở: "Hắn, hắn có miễn tử kim bài."

Khuyết Vĩnh Tu trợn mắt, đã hiểu vì sao chư công lùi rồi, đã hiểu vì sao cấm quân không động thủ.

Cấm quân là bảo vệ hoàng đế, nếu sinh mạng hoàng đế không bị uy hiếp, họ sẽ không ra tay đấu sống chết với một người có miễn tử kim bài.

Miễn tử kim bài thì sao? Ta không tin hắn dám ra tay ở trong cung! Khuyết Vĩnh Tu không sợ, bản thân hắn đã là ngũ phẩm cao thủ, mặc dù vào triều không đeo bội đao, nhưng không đến mức không có sức đánh trả.

Lúc này, Hứa Thất An móc trong ngực ra một tờ giấy, đốt cháy, khẽ nói: "Giam cầm!"

Cơ thể Khuyết Vĩnh Tu và Tào Quốc Công đột nhiên cứng đờ, không sao nhúc nhích được.

Hứa Thất An xách đao, từng bước một đi về phía hai người.

Vương Thủ phụ trầm giọng: "Hứa Thất An, không được làm bậy. Hộ Quốc Công là nhất đẳng Công tước, hậu nhân của khai quốc nguyên huân, hắn có sơ xuất gì, ngươi sẽ không gánh nổi trách nhiệm."

Ngự Sử Trương Hành Anh khẩn trương: "Ngụy Công, mau khuyên can hắn."

Ngụy Uyên bất động.

Hứa Thất An đi một bước, các quan văn liền lui một bước, khiến Tào Quốc Công và Hộ Quốc Công lộ hẳn ra.

"rốp rốp"

Hắn quơ vỏ đao, đập vỡ xương đầu gối của Hộ Quốc Công và Tào Quốc Công.

Người tuy không nhúc nhích được, nhưng đau đớn thì không bớt tí nào. Mặt Tào Quốc Công và Hộ Quốc Công tức khắc trắng nhợt, kêu lên thảm thiết.

Khuyết Vĩnh Tu quay qua nhìn quần thần, lớn tiếng nhờ giúp đỡ:

"Các ngươi mau ngăn cản hắn, mau ngăn cản hắn. Mọi người đều là đồng liêu, các ngươi không thể thấy chết mà không cứu. Một võ phu dám ở ngay ngoài ngọ môn giết người, chư công cả triều không ai dám đứng ra nói chuyện, các ngươi, các ngươi muốn bị người có học trong thiên hạ giễu cợt hay sao?"

Một quan viên trẻ tuổi bị lời này kích thích, định đứng ra, cản Hứa Thất An.

Nào ngờ, Hình Bộ Tôn Thượng thư đứng bên cạnh lại giơ chân đạp hắn trở về.

Thượng thư sáu bộ, Thị Lang, Đô Sự Trung của sáu khoa, tất cả các đại thần có tư cách đi vào triều đình đều ăn ý lựa chọn im lặng, không một ai lên tiếng.

Ngay cả những người có thù oán với Hứa Thất An, cũng không nói gì.

Khuyết Vĩnh Tu hiểu, đám người có học lòng dạ đen tối này, là muốn mượn đao giết người.

Họ cũng muốn mình chết.

Hứa Thất An đeo lại bội đao ra sau lưng, làm một động tác mà không ai hiểu được, nhìn lên bầu trời phía tây, vẫy vẫy tay.

Sau đó, xách cổ áo Tào Quốc Công và Hộ Quốc Công, đi ra ngoài.

Trong tẩm cung.

Kết thúc lâm triều, Nguyên Cảnh Đế mới vừa trở về ngự thư phòng, thì có thị vệ hấp tấp vọt vào, không chờ truyền đạt, đứng ở cửa hô lớn:

"Bệ hạ, Hứa Thất An lại chặn ở ngọ môn, tuyên bố muốn giết Hộ Quốc Công và Tào Quốc Công."

Nguyên Cảnh Đế biến sắc, tức giận: "Hắn muốn tạo phản hả? Tào Quốc Công và Hộ Quốc Công sao rồi?"

"Bị đưa ra khỏi hoàng cung rồi." Thị vệ nóng nảy đáp lại.

"Mau điều động cao thủ cấm quân, cản Hứa Thất An, kẻ nào dám cản trở, đánh chết tạo chỗ!" Nguyên Cảnh Đế hét lớn.

Thị vệ rời đi, ông ta đứng bên bàn, sắc mặt âm tình bất định.

Đè được Ngụy Uyên, đè được Vương Thủ phụ, đè được chư công trong triều, lại bỏ quên mất nhân vật nhỏ này.

"Hắn lại dám không vâng lời trẫm, thật là gan to bằng trời, gan to bằng trời!"

Nguyên Cảnh Đế quát khẽ, hất văng giấy bút, mực trên bàn xuống đất.

Cửu ngũ tôn sư lửa giận chưa tiêu, một cước đạp cái bàn lộn mèo.

Được hoàng đế chỉ lệnh, cao thủ trong cung dẫn theo mấy trăm cấm quân lao ra cửa cung, giục ngựa chạy như điên, vội vã đuổi theo.

Đội cấm quân đuổi kịp Hứa Thất An ở trên phố của hoàng thành.

"Chặn hắn lại!"

Một đầu lĩnh cấm quân thấy hai vị quốc công vẫn còn toàn vẹn thì thở phào, nhảy ra khỏi lưng ngựa, vọt về phía Hứa Thất An.

"Vút!"

Lúc này, một thanh phi kiếm đột ngột tấn công tới, kiếm quang sáng rực.

Đầu lĩnh cấm quân rút bội đao, đỡ phi kiếm, dù chưa bị thương, nhưng đã bị chặn lại.

Giữa không trung, Lý Diệu Chân tóc dài phất phới, đứng giữa không trung, gương mặt xinh đẹp lạnh băng.

Lý Diệu Chân đã rời khỏi Lâm An phủ, cả đêm qua đều ở trong thành.

Thánh nữ Thiên Tông! Cấm quân đầu lĩnh vừa giận vừa sợ: "Ta đi đối phó Lý Diệu Chân, các ngươi đi chặn Hứa Thất An."

Đội ngũ truy kích không phải chỉ có một cao thủ là hắn.

Có ba cường giả từ đằng sau nhảy lên, ngự không xông tới.

Xoẹt!

Lại một đạo kiếm quang sáng lên, chém một nhát trước mặt ba cường giả, vạch ra một cái rãnh sâu.

Trên nóc một căn nhà đối diện, một kiếm khách đứng đó, tay chắp sau lưng, ý cười lãnh đạm.

"Sở Nguyên Chẩn, ngươi muốn phản triều đình? Ngươi muốn trở thành tội phạm bị truy nã sao?"

Ba cường giả cấm quân biết Sở Nguyên Chẩn.

Sở Nguyên Chẩn cười lạnh: "Nơi này chính là hoàng thành, ở đây đều là đạt quan hiển quý, nếu các ngươi dám gánh trách nhiệm, thì đánh với ta một trận. Dù gì Sở mỗ cũng chỉ có một mình, quá lắm thì cả đời cũng không bước chân vào quốc cảnh Đại Phụng."

Ba cường giả cấm quân giận dữ, nghiến răng.

Kinh thành là đất dưới chân thiên tử, lại là nội thành, bách tính nơi này kim quý hơn bên ngoài, nếu chỉ vì ba người bọn họ mà khiến bách tính bị ảnh hưởng, đó là tội lớn.

Trách nhiệm này nhất định sẽ rơi vào đầu họ.

Nhận ra nơi này khí cơ chập chờn, trong hoàng thành, từng đạo khí tức mạnh mẽ tỉnh lại, sinh ra phản ứng.

Trong hoàng thành đều là Công khanh Vương hầu, bản thân họ đều là cao thủ, có người trong phủ còn nuôi khách khanh, đều không phải là người yếu.

Từ hoàng cung bên kia, còn có nhiều khí cơ mạnh mẽ hơn chập chờn truyền tới, tiếp đó là nhiều cao thủ chạy qua.

"Chúng ta có vẻ đã chọc trúng tổ ong vò vẽ rồi." Sở Nguyên Chẩn truyền âm.

"Sợ chết thì cút." Lý Diệu Chân tính tình nóng nảy trả lời.

"A di đà Phật!"

Loại chuyện này, đương nhiên không thiếu được Hằng Viễn, hắn từ một con đường đi ra, trầm giọng: "Sao Lý đạo hữu không kéo giúp ta một đoạn đường?"

Hắn cũng kịp lẻn vào hoàng thành trước đó, cũng núp ở trong phủ Lâm An. Chỉ là Lý Diệu Chân là ngự kiếm mà không mang hắn theo, nên hắn mới bị tới chậm hơn một chút.

Lý Diệu Chân tức giận: "Đến lúc chạy trối chết rồi nói sau."