Cảm ơn lão AxFang đề cử phiếu, truyện có mặt trên top!
Mọi người nhớ nhập code tháng trước khi đọc truyện nhé!
"Tranh!"
Hứa Thất An khẽ rung cổ tay, hắc kim trường đao reo lên một tiếng, vẩy ra một đường máu lên hình đài.
Hắn từ từ quét mắt qua bảy nghĩa sĩ quỳ ở dưới đài, quét qua cấm quân, quét qua bách tính đông nghịt, hít sâu, cao giọng:
"Hôm nay, Hứa Thất An chém hai kẻ tặc, không phải vì để cho hả giận, không phải vì thù riêng, chỉ vì một bầu ý khí ở trong lòng, chỉ vì muốn minh oan cho Trịnh đại nhân, chỉ vì muốn chuyển cho triều đình một câu nói."
Mọi con mắt nhìn hắn, toàn trường yên tĩnh không tiếng động, im lặng lắng nghe.
Hứa Thất An giọng vang vang hữu lực, mang theo sự thâm trầm khó tả: "Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão, nhân gian chính đạo thị thương tang." (Trời nếu có tình trời cũng lão, nhân gian chính đạo là tang thương.)
Hứa Thất An lướt mắt qua biển người, nhìn ra bầu trời xanh thẳm như tắm phía xa xa, như nhìn thấy ở trong tầng mây trắng có một bóng người cứng ngắc, khom người chắp tay với hắn.
Hứa Thất An thi lễ đáp lại, hồi lâu không ngẩng đầu lên.
Trịnh đại nhân, đi đường mạnh khỏe.
Trời nếu có tình trời cũng lão, nhân gian chính đạo là tang thương. Trên nóc nhà phía xa, cả người Hoài Khánh run lên, miệng không ngừng lẩm bẩm lặp đi lặp lại, hơi ngây ra.
Nhân gian chính đạo là tang thương, đây chính là tín niệm kiên định trong lòng ngươi sao, Hứa Thất An? Phụ nhân nhan sắc bình thường ôm ngực, nghe tiếng tim mình đập bình bịch cuồng loạn.
Bách tính đứng ở đó, phát ra những tiếng khóc, người cúi đầu, kẻ lau nước mắt, tiếng khóc thi nhau vang lên không ngừng.
"Cha, sao ngươi lại khóc? Sao mọi người đều khóc thế?"
Một đứa bé ngẩng đầu lên, chớp mắt.
Nam nhân ôm lấy con, đặt con lên vai mình, nói khẽ: "Hãy nhìn người nam nhân kia, ghi nhớ những lời này, nhất định phải nhớ những lời này, cũng phải nhớ kỹ hắn. Sau này, bất kể người khác nói thế nào, ngươi cũng không được phép nói xấu hắn."
"Hắn là ai ? Tại sao ta phải nói xấu hắn?" Giọng nói non nớt tò mò.
"Hắn là anh hùng Đại Phụng, nhưng sau ngày hôm nay, hắn, rất có thể sẽ biến thành "Người xấu" ."
Hứa Thất An tra đao vào vỏ, rút con dao khắc cắm trên hình đài, nắm vào tay, mười mấy cao phẩm võ phu ở xung quanh đài kinh hãi liên tục lùi ra sau.
Hắn mặc kệ bọn họ, bước xuống hình đài, từng bước một đi ra ngoài.
Vừa đi, vừa len lén mở cái túi thơm đặc dụng Lý Diệu Chân tặng, hút hai vong hồn kia vào trong túi.
Bách tính đứng nghẹt đường tự động lùi ra, chừa ra một lối đi.
"Hứa ngân la, nhận lão phu một xá."
Một lão nho sinh tóc hoa râm, chắp tay cúi xuống.
"Hứa ngân la, nhận lão phu một xá."
Không có tổ chức, không có hô hào, bách tính ở đó đều chắp tay xá xuống, động tác không đồng loạt, nhưng đều xuất phát từ tận lòng người.
Trên nóc nhà, Hoài Khánh quan sát một màn này, nàng hơi hoảng hốt. Nàng là trưởng nữ của hoàng đế, đường đường là công chúa, đừng nói ngàn người cúi đầu, cảnh vạn người cúi đầu nàng cũng đã gặp rồi.
Ví như phụ hoàng nàng đó.
Nhưng, người ta cúi đầu là vì kính sợ quyền lực của ông ấy, kính sợ long bào trên người ông ấy.
Chỉ có Hứa Thất An, bách tính kính hắn, yêu hắn, là phát ra từ nội tâm, không vì thứ gì khác, chỉ vì bản thân con người hắn.
Đội cấm quân dao động, nhìn thanh niên đang đi ra, nhất thời không biết nên ra tay, hay là tránh lui.
Họ không nhịn được quay qua nhìn ba vị thống lĩnh, phát hiện thống lĩnh và các võ phu cao phẩm đều đứng ở đàng xa không nhúc nhích, không hề có ý ngăn cản.
"lộp cộp "
Tiếng vó ngựa nhẹ nhàng vang lên, đẩy người hai bên ra, nhường ra một con đường.
Đi được mấy trăm bước, hắn ngừng lại, nhìn về phía hoàng cung phía xa.
Không chịu nhận sai phải không, vậy thì để ta ép ngươi nhận sai
Lúc này, bên ngoài ngọ môn, quần thần vẫn chưa tản đi, kiên nhẫn chờ tin tức truyền về.
Hơn nữa, nếu trong thành thật sự bùng ra đại chiến, nhất định là chờ ở trong hoàng cung là an toàn nhất. Trong hoàng cung có rất nhiều cao thủ, mặc dù thường ngày họ không hề ra mặt.
Hoàng cung dựa lưng vào đại doanh cấm quân, bách chiến, thần cơ, kỵ binh tam đại doanh, tổng cộng một trăm ngàn cấm quân, là quân đội trực thuộc hoàng đế.
Cuối cùng, trong giới võ tướng và huân quý cũng có rất nhiều cao thủ, ngũ phẩm như Khuyết Vĩnh Tu không ít.
Văn võ bá quan châu đầu ghé tai, thảo luận xem chuyện này sẽ kết thúc ra sao, Tào Quốc Công và Hộ Quốc Công hai Công tước sống hay là chết.
Ai nấy đều lòng không yên, liên tục nhìn ra ngoài cửa cung.
Cuối cùng, cũng có một giáp sĩ từ bên ngoài cung chạy như bay vào.
Vương Thủ phụ bước lên trước, chặn đường giáp sĩ, trầm giọng hỏi: "Tình hình ngoài cung thế nào? Cấm quân có bắt được Hứa Thất An không? Tào Quốc Công và Hộ Quốc Công có an toàn không?"
Cấm quân này chạy về là để báo tin cho hoàng đế, không muốn trả lời Vương Thủ phụ, nên nhanh nhẹn né người sang bên, tiếp tục chạy đi.
Nhưng, mấy võ tướng đã tiếp tục chặn đường hắn, quát: "Nói!"
"rập rập rập" theo tiếng bước chân, mấy trăm văn thần võ tướng phẩm cấp không đồng nhất cùng tràn tới.
"!!!" giáp sĩ lập tức bị áp lực không tên ép tới, nhắm mắt nói:
"Tào Quốc Công và Hộ Quốc Công đã bị kéo đến hình đài của nội thành chém đầu rồi."
Nói xong, nhanh chân rời đi.
Tào Quốc Công và Hộ Quốc Công bị kéo đến hình đài chém đầu, tin tức làm tất cả văn võ bá quan nửa ngày không nói ra lời.
Mặc dù tính tình con người Hứa Thất An, quan viên ở đây đều biết, nhất là hắn từng đối nghịch với đám người Tôn Thượng thư, Đại Lý Tự Khanh.
Nhưng khi chân chính xác nhận Tào Quốc Công và Hộ Quốc Công bị chém đầu răn chúng, họ vẫn có một cảm giác hoang đường.
"Đúng là đồ thất phu vô pháp vô thiên!" Có quan viên lẩm bẩm.
"Hắn là một tên đáng ghét!" Tôn Thượng thư cũng có cái nhìn y chang, dừng chốc lát, bổ sung thêm:
"Nhưng cũng là một người đáng kính."
Chung quanh, các quan văn có giao hảo với Tôn Thượng thư đều khó tin nhìn ông ta.
Tôn Thượng thư nhàn nhạt nói: "Ta chỉ ước được lôi hắn ra thiên đao vạn quả, nhưng đó chỉ là oán giận riêng tư của ta. Khuyết Vĩnh Tu trợ Trụ vi ngược, tàn sát ba trăm tám mươi ngàn dân chúng vô tội, mới là thứ ác đồ thiên lý khó tha, giết rất tốt, giết rất hay."
Giết rất tốt, giết rất hay. Rất nhiều quan văn cũng thầm nói câu này trong lòng.
Trong số họ, có người vì lợi ích mà thỏa hiệp, có người không dám vi phạm hoàng quyền, có người thì vì chuyện không liên quan đến mình mà im lặng, bo bo giữ mình. Có người trong lòng đầy căm phẫn, nhưng vì tình thế ép họ phải im lặng.
Nhưng ai đúng ai sai, trong lòng họ đều có một cái cân.
Ngụy Uyên và Vương Thủ phụ nhìn nhau, không hề kinh ngạc, có vẻ đã sớm đoán được hướng phát triển của câu chuyện.
"Một ngày có đủ không?" Ngụy Uyên nhàn nhạt hỏi.
"Đủ." Vương Thủ phụ nhẹ gật đầu.
Trong tẩm cung.
Nguyên Cảnh Đế đưa lưng về phía cửa, không nói một lời đứng chắp tay sau lưng, bên cạnh là lão thái giám hơi cúi đầu, không dám thở mạnh.
Lão đã phục vụ Nguyên Cảnh Đế nhiều năm, biết rõ tính tình của vị đế vương này, ông ta sẽ điên tiết hất văng án, nhưng đó chỉ là để phát tiết cảm xúc trong lòng, phát tiết xong, thì sẽ không còn để ở trong lòng.
Nhưng nếu ông ta im lặng quá một nén nhang, vậy chứng tỏ ông ta đã bắt đầu nghiêm túc, nghiêm túc tính toán, mưu đồ chuyện gì đó, gặp phải đại địch.
Thật là kỳ quái, rõ ràng lúc xử lý án Trấn Bắc Vương, ông ta đâu có âm trầm đáng sợ như vậy, vậy mà sau khi Hứa Thất An bắt hai quốc công đi, ông ta lại "Thất thố" như này.
Dù Hứa Thất An có giết hai quốc công cho hả giận, thì bệ hạ cũng đâu có tổn thất gì, bệ hạ đã đạt được mục đích của mình rồi mà.
Lúc này, tiếng bước chân vội vã vọng tới, một thị vệ đến trước cửa.
Nguyên Cảnh Đế quay phắt lại, trầm giọng: "Nói!"
Thị vệ đứng ở cửa, ôm quyền: "Hứa Thất An đã chém đầu hai vị quốc công ở hình đài nội thành, còn, còn… "
Nghe tin Tào Quốc Công và Hộ Quốc Công bị chém, Nguyên Cảnh Đế nổi giận, quát lên: "Nói hết một lần!"
Giọng thị vệ run run: "Còn ngay trước mặt hơn ngàn dân chúng, chê bệ hạ, nói bệ hạ dung túng Trấn Bắc Vương đồ thành, Hộ Quốc Công Khuyết Vĩnh Tu là người cầm đồ đao."
Con ngươi Nguyên Cảnh Đế co lại, mấy giây sau, bàn tay trong tay áo của ông ta run run, gương mặt rõ ràng co quắp, gằn từng chữ:
"Cẩu tặc kia còn sống không?"
"Hắn, hắn đã đi vào Ty Thiên Giám, các thống lĩnh không cản được, vì trong tay hắn có cầm đao khắc.”
Cảm nhận được lửa giận của hoàng đế, thị vệ vừa nói vừa sợ.
Trong điện, trở nên yên tĩnh đáng sợ, tiếng châm rơi cũng nghe thấy.
Bầu không khí như đông cứng, lão thái giám thậm chí ngay cả hít thở cũng không dám, cơ thể tròn trịa run run.
Hồi lâu sau, giọng nói không cảm xúc của Nguyên Cảnh Đế vọng ra: "Lập tức phái người đi bắt người nhà Hứa Thất An, giải vào đại lao, chờ nghe phát lạc, nếu dám phản kháng, giết chết tại chỗ.
"Phái năm trăm cấm quân, đi Ty Thiên Giám bắt Hứa Thất An; thông báo nội các, lập tức nghĩ ra cáo thị: Ngân la Hứa Thất An, là gián điệp Vu Thần Giáo, mượn án Trịnh Hưng Hoài gây nên sóng gió, nói xấu danh tiếng hoàng thất Đại Phụng ta."
Lão thái giám lĩnh mệnh rời đi, Nguyên Cảnh Đế lầm bầm: "Khí vận không thể tán thêm được nữa."
Rất nhanh, một đội cấm quân giục ngựa đi tới Hứa phủ, cửa phủ đóng chặt.
Cấm quân đá văng cửa, đi vào Hứa phủ, nhưng phát hiện trong nhà đã lầu trống từ lâu, đồ đạc trong nhà vẫn còn đầy đủ, nhưng vật đáng tiền thì chẳng có cái nào.
Những cấm quân này đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, không hề vì vậy mà đập phá cho hả giận, mà sau khi cẩn thận lục soát, liền nhanh chóng rời đi, trở về cung phục mệnh.
Bên kia, lão thái giám tự mình dẫn người chạy tới nội các, gặp Vương Thủ phụ.
"Bệ hạ có chỉ, mau nghĩ cáo thị: Ngân la Hứa Thất An, là gián điệp Vu Thần Giáo, mượn án Trịnh Hưng Hoài gây sóng gió, nói xấu hoàng thất danh tiếng Đại Phụng."
Lão thái giám nói cực nhanh, truyền đạt nguyên văn lời của Nguyên Cảnh Đế.
Vương Thủ phụ nghiêm túc nghe xong, gật đầu, nói: "Phong hoàn!"
Ý là: Không đồng ý!
Nội các có quyền phong bác, phong bác nghĩa là hoàn trả những ý chỉ không hay, không chính xác của hoàng đế trở về.
"Ngươi nói gì?"
Lão thái giám ngỡ mình nghe lầm, móc móc lỗ tai, nói: "Thủ phụ đại nhân, ngài nói lại lần nữa?"
Vương Thủ phụ bình tĩnh nhìn hắn: "Phong hoàn."
Lão thái giám sầm mặt, giọng mang ý uy hiếp: "Thủ phụ đại nhân, bây giờ là thời kỳ đặc biệt, ngài cần gì phải ngay lúc này chọc vào bệ hạ? Vị trí này của ngài, có vô số người đang giương mắt nhìn đó."
Dừng một chút, hắn chuyển giọng mềm hơn, "Thiên hạ này đều là đất của vương, thiên hạ này, là thiên hạ của bệ hạ, chúng ta làm bề tôi của người, cho dù trong lòng có ý kiến, thì cũng phải cất vào, cần gì phải đối đầu với bệ hạ?"
Vương Thủ phụ mặt không cảm xúc đứng dậy, bỏ đi ra ngoài.
Lão thái giám thấy ông ta không đồng ý, đang định nổi giận, thì nghe lão nhân bình thản đáp trả: "Bổn quan thân thể khó chịu, đi về phủ trước, nếu bệ hạ có chuyện triệu kiến, chờ ngày mai rồi hãy nói."
"Can đảm thật!" Lão thái giám giận đến run lẩy bẩy.
Lão ta ngồi kiệu, trở về hoàng cung, chạy thẳng tới tẩm cung.
Bên trong tẩm cung, đàn hương lượn lờ, Nguyên Cảnh Đế ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, sắc mặt ôn hòa, giống như một người không có chuyện gì.
Tai ông ta khẽ nhích, lãnh đạm hỏi: "Giao xong rồi?"
"Dạ" lão thái giám ngập ngừng một chút, nhỏ giọng: "Vương Thủ phụ đã, đã trả khẩu dụ của ngài về."
Nguyên Cảnh Đế im lặng mấy giây, giọng lãnh đạm: "Cho đòi hắn tới gặp trẫm."
Lão thái giám nuốt nước miếng, thanh âm nhỏ hơn: "Vương Thủ phụ nói người khó chịu, trở về phủ đi nghỉ, còn nói, bệ hạ nếu có chuyện gì, thì đến ngày mai tìm hắn."
Nguyên Cảnh Đế mở mắt, giận dữ đến bật cười: "Lão già kia, thật nghĩ trẫm không dám thôi hắn? Nếu trong người đã khó chịu, vậy thì đừng giữ vị trí đó nữa, thông báo bách quan, ngày mai vào triều."
Dạo gần đây, hôm nào cũng họp triều, còn thường xuyên hơn cả hồi kinh sát, từ khi hoàng đế tu đạo tới nay, chưa bao giờ họp triều dày đặc như vậy.