"Người, người đó là ai?" Giọng Đại Lý Tự Thừa rung rung.
Dương Nghiên lắc đầu , nói khẽ: "Hắn, làm ta nhớ tới Ngụy Công năm đó, Ngụy Công của chiến dịch Sơn Hải Quan."
Nói xong, hắn yên lặng không nói nữa, không giải thích gì thêm.
"Cao thủ thần bí đó, là địch hay là bạn?" Lưu Ngự Sử hỏi.
"Không biết." Dương Nghiên lắc đầu, sau đó bổ sung thêm:
"Nhưng nếu đã cầm được kiếm trấn quốc, thì có lẽ, hoặc có thể là một trong những chiêu hậu thủ của Trấn Bắc Vương."
Mắt Đại Lý Tự Thừa buồn hẳn.
Lưu Ngự Sử nghiến răng: "Nên, việc đồ thành là đã được lên kế hoạch từ lâu, chính là để đẩy Hoài Vương lên tấn thăng nhị phẩm. Vì thế, nên mới điều động cả kiếm trấn quốc, hy sinh ba trăm tám mươi ngàn người dân.
"Ba trăm tám mươi ngàn người, bọn họ trên có già dưới có trẻ, là nương tử là trượng phu là hài tử là lão nhân, lại chết như vậy, đều bị chết cả.
"Sao có thể như vậy, sao có thể như vậy, Bổn quan không cam lòng."
Tận mắt nhìn thấy cảnh tượng người dân trong thành bị huyết tế mang đến sự đả kích gấp vô số lần so với hồi nhìn thấy công văn.
Gần như trở thành tâm ma của Lưu Ngự Sử.
Trấn Bắc Vương nheo mắt, chớp mắt một cái, cười:
"Ngươi tới đúng lúc lắm, phá vỡ cục diện giằng co của chúng ta, yêu man hai tộc bắc phương nhiều lần xâm phạm biên giới Đại Phụng, phóng hỏa cướp bóc giết người, hiện giờ chính là cơ hội ngàn năm một thuở. Giết hết bọn chúng, bắc cảnh Đại Phụng sẽ vĩnh viễn thái bình."
Hắn không biết đối phương là ai, nhưng người này được kiếm trấn quốc cho phép, thì đương nhiên không thể là người của hai tộc yêu man.
Lôi kéo thù hận, dùng mối thù chung với hai tộc yêu man của Đại Phụng ra để thuyết phục cao thủ thần bí này, liên thủ với hắn giết Cát Lợi Tri Cổ và Chúc Cửu trước.
Chuyện đồ thành, chờ hắn nghĩ ra cách thu hồi kiếm trấn quốc rồi nói sau.
Cát Lợi Tri Cổ và Chúc Cửu lập tức căng người lên, nhìn chòng chọc vào Hứa Thất An, đề phòng hắn tấn công mình.
"Ta tới là để giết ngươi!"
Nhưng câu trả lời của nam tử áo xanh đã khiến tất cả cao thủ ở hiện trường sửng sốt, kinh ngạc.
Nụ cười trên mặt Trấn Bắc Vương tắt dần, nhìn hắn chằm chằm: "Ngươi nói gì?"
Hứa Thất An không đáp, từ từ bay lên không, đứng lơ lửng giữa không trung, mi tâm xuất hiện một chấm đen, giống như phù văn hình lửa.
Cơ thể dần phình to ra, áo quần rách toạc, lộ ra làn da đen nhánh như làm bằng thép, đầy lực bùng nổ không thuộc về mình.
Lúc này, trông Hứa Thất An còn tà ác hơn cả Địa Tông đạo thủ, toàn thân tỏa ra một ngọn lửa màu đen, vừa giống thần vừa giống ma.
"Hắn, hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào?"
Vu sư vô cùng khiếp sợ.
Cửu Châu có võ phu đỉnh phong như này từ khi nào?
Trên tường thành, ở trong thành, nhân sĩ giang hồ sống sót, man tử tham gia chiến đấu, binh sĩ bắc cảnh, Yêu tộc, ai cũng cảm nhận được sức mạnh tà ác, và cường đại này.
Làm họ suýt nữa là không giữ nổi binh khí, trong lòng dâng lên ý niệm chạy trốn.
"Trấn Bắc Vương, ngươi đáng chết!"
Hứa Thất An toàn thân lượn lờ lửa đen, âm thanh cuồn cuộn như sấm, như thiên thần tuyên lệnh.
"Trấn Bắc Vương, để tấn thăng nhị phẩm, mà vì lợi riêng, giết ba mươi tám vạn con người của Sở Châu thành, họ đều vì ngươi mà chết."
"Người dân Bắc cảnh kính ngươi yêu ngươi, tôn thờ ngươi như thần linh, tưởng ngươi là ngươi bảo vệ biên ải, bảo vệ họ khỏi vó sắt của Man tộc, sao ngươi có thể làm vậy đối với họ?"
"Ngươi cấu kết Vu Thần Giáo, biến họ thành những xác chết biết đi, dùng bí pháp của Vu Thần Giáo lấy máu họ luyện thành đan, suốt một tháng ròng, hành vi tàn nhẫn như vậy, tội đại ác vô cùng."
"Trấn Bắc Vương, ngươi không thấy mình đã phụ lòng kính yêu của người dân Đại Phụng sao? Không thấy mình đã phụ sự vất vả, gây dựng sự nghiệp của khai quốc đại đế sao? Không thấy mình phụ anh linh của bao đời tổ tiên, của ba trăm ngàn oan hồn đó sao?
"Ngươi là đồ súc sinh!"
Những tiếng quát hỏi, vang vọng mây xanh.
Trong đầu Hứa Thất An lại nhớ đến cảnh người dân bị trúng tên, cảnh họ kêu khóc van xin, nhưng rồi bị đao đâm thẳng vào tim.
Cảnh thư sinh đầy nhiệt huyết lớn tiếng quát hỏi, nhưng rồi bị giết một cách tàn nhẫn, đôi mắt vẫn mở to nhìn chằm chằm vào tên đồ tể giết mình.
Ánh mắt đó, vừa tuyệt vọng vừa bi phẫn.
Cảnh người mẹ ôm lấy con vào lòng, nhưng vẫn không bảo vệ được con, lúc cả con lẫn mẹ đều bị đâm xuyên qua, ánh mắt người mẹ tuyệt vọng và đau đớn.
Cảnh gương mặt đau đớn trước khi chết của thứ tử của Trịnh Bố Chính Sứ, cảnh Trịnh Hưng Hoài khóc òa lên.
Những oan hồn đang gào vang, đang gầm thét, đang khóc lóc thảm thiết.
Tam quan của Hứa Thất An bị tiếng kêu khóc đau đớn của các oan hồn làm cho lảo đảo, nếu hôm nay không giết Trấn Bắc Vương, trong lòng khó bình.
Mấy chục ngàn binh sĩ bắc cảnh xôn xao, tưởng mình nghe nhầm.
"Hắn nói Trấn Bắc Vương đồ thành? Hắn nói người dân của Sở Châu thành là bị Trấn Bắc Vương cấu kết với Vu Thần Giáo giết chết?"
"Không thể nào, người dân Sở Châu thành trước đó còn sống tốt mà, là lúc man tử và Yêu tộc công thành mới chết, rõ ràng là đám người kia dùng pháp thuật âm độc, giết dân chúng trong thành."
Binh sĩ bàn tán râm ran, nhốn nháo.
Có người bực quá bùng lên mắng lớn, có người vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, có người thì kích động lên tiếng giải thích dùm cho Trấn Bắc Vương, không đồng ý với sự thật kia.
Bị giới hạn bởi thân phận và kiến thức, những binh sĩ này cơ bản không hề biết đến mưu đồ của Trấn Bắc Vương, càng không biết bí mật về luyện chế Huyết Đan. Dù rằng ngay mới vừa rồi đã tận mắt nhìn thấy hiện tượng quỷ dị trong thành, nhưng họ cơ bản là không hiểu cảnh tượng nhìn thấy đó nghĩa là gì.
Những binh sĩ tham gia đồ thành hôm đó, là thi binh của cao phẩm vu sư.
Vu Thần Giáo biết cách thao túng thi thể và hồn phách, kích thích khí huyết, đương nhiên cũng biết cách luyện máu tươi. Song có điều kiện tiên quyết là, những người đó phải là đã chết, người sống thì vu sư không khống chế được.
Dùng phương pháp khống thi để luyện máu tươi vừa bí mật lại an toàn, nên mới không bị Man tộc và Yêu tộc phát hiện, ngay cả thuật sĩ, cũng bị lừa qua mặt.
Bởi vì vu sư vốn có năng lực quấy nhiễu khí số và thiên cơ.
Hồn phách của những người dân đã chết kia đều bị nhốt chặt ở trong cơ thể, mãi đến khi Huyết Đan luyện thành, mới biết mình đã chết.
Binh sĩ tầng dưới chót, làm sao hiểu được huyền ảo ở trong đó.
Ngoài binh sĩ, nhân sĩ giang hồ sống sót, nghe những câu quát hỏi, cũng ngây người ra.
Ai nấy đều vô cùng nghi ngờ, cường giả kia đang nói xấu Trấn Bắc Vương.
Trấn Bắc Vương thúc thủ biên ải mười mấy năm, chống đỡ Man tộc, bảo vệ cương thổ, là võ phu mạnh nhất của Đại Phụng. Những chiến công của hắn, người trong thiên hạ ai cũng nhìn thấy.
Bây giờ đột ngột xuất hiện một cao thủ thần bí, chỉ trích Trấn Bắc Vương là đồ thành, có là ai cũng không tin được.
"Toàn ăn nói lung tung, ước gì Trấn Bắc Vương giết hắn đi."
"Nếu tình thế không ổn, chúng ta chỉ là thất phu bình thường, nhưng cũng nên ra chút sức vì Sở Châu, người Sở Châu ta không sợ chết."
"Nhưng, người kia cầm được kiếm trấn quốc, ta nghe nói, chỉ có người trong hoàng thất mới được kiếm trấn quốc công nhận, nên lời hắn nói, có khi nào là thật không?"
"Mắng rất hay, nói ra được tiếng lòng của lão phu. Thân vương thì đã sao, làm việc tàn nhẫn như vậy, có khác gì với súc sinh đâu!" Lưu Ngự Sử kích động đến mức cả người run rẩy, nước miếng văng tung tóe:
"Người này hẳn là cao thủ của hoàng thất Đại Phụng, đến đây thay trời hành đạo, chinh phạt Trấn Bắc Vương."
"Thứ ta nói thẳng, nếu hy sinh muôn dân mới có thể đổi được một nhị phẩm, thì triều Đại Phụng ta quá thảm. Trấn Bắc Vương đã sai rồi, sai hoàn toàn rồi." Đại Lý Tự Thừa tức giận.
Đám quan văn không ngờ, thật sự có cường giả đứng ra mạnh mẽ lên án Trấn Bắc Vương, vạch trần tội lỗi của hắn, đòi giết hắn.
Mặc dù đã không làm người tốt rất nhiều năm, nhưng trong giờ khắc này, khi cường giả thần bí này lên án mạnh mẽ Trấn Bắc Vương, trong lòng bọn họ vẫn dâng lên niềm vui "Tà bất thắng chính".
"Bách tích có thể chết vì chiến loạn, chết vì Man tộc và Yêu tộc, thì chúng ta giết trở lại trả thù. Hôm nay hắn tàn sát một tòa thành của Đại Phụng, ngày mai Đại Phụng sẽ diệt lại một bộ của hắn. Vốn đã là kẻ thù, là không chết không thôi."
Trần Bộ Đầu siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi:
"Nhưng người dân không nên chết trong tay Trấn Bắc Vương, họ đều cho rằng Trấn Bắc Vương là cột trụ chính của Đại Phụng, là anh hùng bảo vệ cho họ. Vậy mà người anh hùng đó, lại vung đao lên với chính họ, lấy máu của họ, chỉ để mình tấn thăng nhị phẩm. Đáng buồn biết bao!
"Sao Trấn Bắc Vương có thể xuống tay như thế, hắn là đồ cẩu tặc, đồ súc sinh lãnh huyết vô tình."
Bản thân võ phu ai cũng đều có nhiệt huyết, Trần Bộ Đầu đã hoàn toàn không còn để tâm tới thân phận thân vương của đối phương, thấy Trấn Bắc Vương rất là đáng chết.