Chưa nghĩ tới việc Trấn Bắc Vương chết rồi, bắc cảnh sẽ thế nào.
A, một thân vương chỉ vì tư dục, mà hiến tế cả một tòa thành, hắn không chết, chẳng lẽ chờ sau này khi hắn muốn tấn thăng nhất phẩm, hiến tế mười cái thành hay sao?
Man tộc không ngừng cướp của giết người, thế mà lại không giết nhiều người bằng Trấn Bắc Vương.
Sau chiến dịch Sơn Hải Quan, Man tộc nghỉ ngơi lấy sức hơn mười năm, sau đó mới bắt đầu xâm lược lại biên ải, nhưng cũng chỉ là những vụ cướp bóc với quy mô nhỏ, chưa từng xảy ra chiến tranh lớn.
Còn Trấn Bắc Vương?
Ba mươi tám vạn con người, nói giết là giết, nói đồ thành là đồ thành.
Sau này khi hắn muốn tấn thăng nhất phẩm, thì sẽ đến mức nào?
Ai cũng nghĩ ra đạo lý này, nên Đại Lý Tự Thừa mới từ trong bi thương mà sinh ra ác độc nói hy vọng Man tộc chiến thắng trận chiến này.
Trấn Bắc Vương mặt không đổi sắc, cao giọng: "Các hạ là ai? Sao lại đi ngậm máu phun người, bêu xấu Bổn vương?"
Khuyết Vĩnh Tu biến sắc, nắm chặt lấy chuôi kiếm. Người này là địch không phải bạn, tới đây là để giết Hoài Vương.
"Chết tiệt, chết tiệt, cái tên chết tiệt, đồ chó má ở đâu chui ra, sao lại làm hỏng đại sự của ta, làm hỏng đại sự của Hoài Vương." Khuyết Vĩnh Tu giận điên máu.
Trấn Bắc Vương nói xong, Khuyết Vĩnh Tu giật mình, đạp lên tường, quát to: "Chúng tướng sĩ, việc hôm nay tất cả đều là âm mưu của hai tộc yêu man, chúng muốn hại Trấn Bắc Vương chúng ta."
Nghe vậy, binh sĩ bắc cảnh bừng hiểu ra, trở nên căm phẫn.
"Yêu tộc và Man tộc chẳng những muốn hại Trấn Bắc Vương, mà còn muốn bôi xấu danh tiếng của người. Thật hận không giết sạch được đám chuột nhắt này."
"Trấn Bắc Vương thúc thủ biên ải, nhiều năm chưa từng trở về kinh, là anh hùng trong lòng chúng ta, mọi người đừng để bị người ta đầu độc."
"Trấn Bắc Vương không thể chết, hắn là quân thần Đại Phụng, Đại Phụng cần hắn, trăm họ cần hắn."
"Chúng ta thề bảo vệ Trấn Bắc Vương."
Binh sĩ bắc cảnh bị khơi lên nhiệt huyết, cùng lắm thì hy sinh, cũng phải dùng thi thể mình tạo ra con đường bỏ chạy cho Trấn Bắc Vương.
Lúc này, trên bầu trời, Hứa Thất An ném kiếm trấn quốc trong tay, rơi đánh coong xuống đất.
"Trấn Bắc Vương, kiếm trấn quốc có linh, nó có thể phân biệt được trung gian, nhận được lòng người. Nếu ngươi không thẹn với lương tâm, vậy thì thử hỏi nó xem, nó có chọn ngươi không."
Hứa Thất An mơ hồ nghe thấy tiếng kiếm reo, như đang uất ức trách hắn vứt bỏ mình.
Những tiếng mắng chửi lập tức ngừng bặt.
Binh sĩ đứng trên tường thành đều nhìn vào Trấn Bắc Vương, nhìn chằm chằm vào kiếm trấn quốc, không dám chớp mắt.
Binh lính ở dưới không nhìn thấy gì, lòng nóng như lửa đốt, chỉ ước gì mọc ra được cái cánh, bay lên tường thành.
Lúc này, ngoài vài chỗ lẻ tẻ quá xa vẫn còn đang đánh nhau, thì đa phần người tham chiến đều đã dừng hẳn lại. Man tử, Yêu tộc, binh sĩ Đại Phụng vừa cảnh giác với nhau, cách xa nhau ra, vừa dỏng tai lên để ý chuyện bên kia.
Kiếm trấn quốc chỉ nhận khí vận, không nhận người, Bổn vương là thân vương Đại Phụng, danh tiếng này vẫn còn, thì khí vận cũng vẫn còn, làm sao mà không dùng được kiếm trấn quốc! Trấn Bắc Vương cong khóe môi, đưa tay về phía bội kiếm của Cao Tổ hoàng đế.
Khí cơ tác động vào chuôi kiếm, rút nó ra.
Chúc Cửu, Cát Lợi Tri Cổ, và nữ tử áo trắng hơi biến sắc, theo bản năng định cản lại, nhưng chỉ còn cách lùi ra xa, xa thật xa.
Lúc này có muốn cản, cũng không kịp nữa.
"xoẹt"
Đột nhiên, thanh kiếm tỏa ánh sáng màu vàng nhạt chói lọi, hất văng khí cơ dẫn dắt của Hoài Vương, không cho hắn chạm vào mình.
Kiếm trấn quốc từ chối Hoài Vương!
Cát Lợi Tri Cổ và Chúc Cửu nhìn nhau, truyền âm cho nhau:
"Người này thân phận không rõ, nhưng lai lịch lại lớn quá sức tưởng tượng, đừng có sơ suất khinh thường, dù hắn là đang nhằm vào Trấn Bắc Vương, nhưng chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta."
"Dù Trấn Bắc Vương sống hay chết, tranh Huyết Đan mới là mục tiêu chuyến đi lần này của chúng ta."
Giữa đóa sen đen, hình người đen nhánh cũng khó hiểu nhìn chằm chằm Hứa Thất An, người này đúng là có phúc duyên thâm hậu, nhưng không phải là người có đại khí vận, sao lại khiến được kiếm trấn quốc đối xử với Hoài Vương như vậy?
"Trấn Bắc Vương, rốt cuộc hắn là ai, trong hoàng thất các ngươi còn ẩn tàng cao thủ như này à? Có phải là một tổ tiên của hoàng thất Đại Phụng các ngươi không?" Vu sư kinh hãi.
Rất nhiều năm rồi chưa từng thấy lạnh sống lưng như thế này.
Mặt Trấn Bắc Vương tái xanh, trầm giọng: "Từ Cao tổ hoàng đế đến Võ tông hoàng đế, làm gì có võ phu đỉnh phong nào sống mãi mà không chết? Hắn không phải người của hoàng thất ta."
Vừa nói, người hắn vừa lóe lên, xuất hiện ở chỗ kiếm trấn quốc, đưa tay ra định cầm lấy nó.
"Ông!"
Ánh sáng màu vàng nổ tung, khí triều cuồn cuộn mạnh mẽ đẩy Trấn Bắc Vương ra. Những tia kiếm khí nhanh chóng công kích lên người võ phu tam phẩm, tia lửa bắn ra dày đặc.
Kiếm trấn quốc là thần binh trấn áp khí vận Đại Phụng, từng theo Trấn Bắc Vương tham dự chiến dịch Sơn Hải Quan, phá hỏng rất nhiều thần binh khác.
Vậy mà bây giờ, chỉ vì Trấn Bắc Vương đến gần, mà sinh ra phản ứng quá khích như vậy.
Trên tường thành phía xa, tiếng xôn xao nổi lên.
Lúc này trên tường thành có chừng hơn mười ngàn binh sĩ, đều từ xa nhìn thấy cảnh tượng kia, nhìn thấy kiếm trấn quốc từ chối Trấn Bắc Vương, không cho hắn chạm vào mình.
Trong lòng chúng binh sĩ như có cái gì đó sụp đổ.
"Mình nhìn thấy gì thế? nhất định là mình bị trúng ảo thuật rồi, mình lại đi nhìn thấy kiếm trấn quốc từ chối Trấn Bắc Vương."
"Trấn Bắc Vương đồ thành thật hay sao?"
"Đây không phải là thật, đây không phải là thật."
Tiếng binh khí thi nhau rơi xuống, nhiều binh sĩ ôm lấy đầu, không ngừng lầm bầm lẩm bẩm. Có người không tin vào cảnh tượng mình nhìn thấy, vội quay qua chất vấn chiến hữu bên cạnh, hy vọng đối phương cho mình một câu trả lời khác.
Nhưng chiến hữu bên cạnh cũng tương tự.
Niềm tin sụp đổ.
Kiếm trấn quốc là thần binh Đại Phụng, là lợi khí do khai quốc đại đế truyền xuống, đối với quân đội Đại Phụng, nó có một vị trí vô cùng cao quý.
Chiến dịch Sơn Hải Quan năm đó, hoàng đế bệ hạ cử hành đại điển giỗ tổ, tự mình lấy kiếm trấn quốc ra, ban cho Trấn Bắc Vương.
Đoạn lịch sử này đến nay vẫn còn được lưu truyền trong quân, được người ta vui vẻ truyền tai cho nhau nghe, trở thành một trong những vầng hào quang của Trấn Bắc Vương.
Vậy mà bây giờ, kiếm trấn quốc lại từ chối Trấn Bắc Vương, cảnh tượng này, làm các binh sĩ khó mà tiếp nhận được.
Binh sĩ bên dưới tường thành không nhìn thấy được cảnh tượng đó, ngay lúc trên đầu họ mọi người xôn xao, họ mới ngẩng đầu lên nhìn theo, sau đó, thứ mà họ nghe thấy không phải là tiếng hoan hô, mà là những tiếng thét gào tan vỡ.
Thấy người của phe mình không phải là mặt mày vui vẻ, mà là ai nấy đều suy sụp, không tin.
Thế này…
Dễ dàng đoán ra được sự lựa chọn của kiếm trấn quốc, mà sự lựa chọn này, lại là sự đả kích khổng lồ với họ.
Nó có nghĩa, lời nói của cường giả thần bí ở trên bầu trời kia đều là thật, kiếm trấn quốc vì căm ghét mà từ bỏ Trấn Bắc Vương, bởi vì hắn đã phạm vào một tội lỗi không thể tha thứ.
Hắn tàn sát con dân Đại Phụng, khiến hắn và kiếm trấn quốc đã cách lòng cách đức.
"Kẻ vô đạo, sẽ bị trời phạt. Trấn Bắc Vương, hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi."
Hứa Thất An hạ xuống đất, quanh người hắn, ma diễm ngập trời.
Víu
Kiếm trấn quốc tự động bay lên, chui vào lòng bàn tay Hứa Thất An, hắn đúng là bá đạo ngông cuồng, uy phong lẫm lẫm, như thần như ma, song thực chất, hắn chỉ là một diễn viên hòa âm phối khí mà thôi.
Kiếm trấn quốc tỏa ra kim quang chói mắt, chém về phía Trấn Bắc Vương.
Đại Phụng đệ nhất võ phu sầm mặt, không chút sợ hãi, vung thanh đao trong tay đánh lại.
"Đùng!"
Như có cả trăm quả pháo cùng nổ, sóng trùng kích mạnh mẽ cuốn phăng tất cả một cách dễ dàng, những kiến trúc xung quanh vốn đã là phế tích giờ cũng bị thổi bay sạch sẽ.
Binh sĩ ở trên tường thành nhìn thấy rất rõ một vòng khí dư âm hình tròn nhanh chóng lan rộng ra, nó lan đến đâu, tất cả mọi thứ ở đó đều nát thành phấn vụn.
Cái cảnh đó, chỉ có thể dùng hai chữ thiên tai để hình dung.
Trường đao trong tay Trấn Bắc Vương cũng nát thành phấn vụn, đao này là pháp khí cực phẩm do Ty Thiên Giám luyện chế, chém sắt như chém bùn, vô cùng bền chắc, dù là tam phẩm chiến đấu, cũng vẫn sắc bén như thường, cắt đứt kẻ địch.
Nhưng so với kiếm trấn quốc, nó lại yếu tới mức không chịu nổi một đòn.
Cự mãng bắt lấy cơ hội, con mắt trên trán chuyển động, bắn ra một tia ô quang, tốc độ còn nhanh hơn chớp, đánh vào Trấn Bắc Vương.
Toàn thân Trấn Bắc Vương cứng ngắc, khớp xương như bị rỉ sét, trơ mắt nhìn thần kiếm chém xuống.