Cảm ơn Akame đề cử phiếu!
Nam tử xuất hiện đột ngột này, có vẻ đã ẩn núp ở Sở Châu thành hồi lâu, chờ đến lúc này để lấy đi kiếm trấn quốc.
Hắn mặc áo bào xanh, tóc dài đen nhánh cắm một cây trâm ngọc xoàng xĩnh.
Mặc dù gương mặt rất bình thường, nhưng khi cầm kiếm trấn quốc, một mình đối mặt với sáu cao thủ tuyệt đỉnh, tư thái ung dung kia, ánh mắt cuồng ngạo không kềm chế được kia lại khiến những kẻ đang nhìn hắn chăm chú phải công nhận thực lực của hắn.
Người này rất có khả năng là một nhân vật có thể tranh phong với sáu cao thủ tuyệt đỉnh.
Khốn kiếp, chẳng những Trấn Bắc Vương muốn luyện chế Huyết Đan, lại còn sắp xếp nhiều hậu thủ như vậy, triệu tập nhiều cường giả hàng đầu như vậy mai phục mình với Chúc Cửu! Thủ lĩnh Thanh Nhan bộ biến sắc, vội lùi ra sau, xòe tay ra.
Lòng bàn tay bốc lên một luồng khí xoáy, tất cả binh khí trên tường thành phía xa, bất kể là hư hại hay còn hoàn hảo, đều như bầy cá di chuyển về chỗ Cát Lợi Tri Cổ.
Vô số binh khí tạo thành một đội hình sắt thép, ngay khi chạm vào luồng khí xoáy, đều bị sức nóng nung chảy ra thành nước thép đỏ.
Nước thép không ngừng ngưng tụ, loại bỏ tạp chất, lần nữa tạo thành một thanh cự kiếm to như cánh cửa, người thường không sao dùng nổi.
"Hoàng thất Đại Phụng còn có một cao phẩm võ phu nữa? Là tấn thăng cao phẩm sau chiến dịch Sơn Hải Quan? Không thể nào, hoàng thất Đại Phụng không có người nào như vậy. Nhưng nếu ngươi không phải người trong hoàng thất, sao ngươi dùng được kiếm trấn quốc?"
Cự mãng Chúc Cửu di động thân rắn, đè bẹp những kiến trúc trên đường đi, ngóc đầu lên kiêng kỵ quan sát nam tử áo xanh.
Chúc Cửu đã thốt ra câu hỏi chung của tất cả mọi người ở đó, họ đều nhìn người trẻ tuổi áo xanh kia chằm chằm.
Nhưng đáp lại bọn họ là sự im lặng.
Vu sư toàn thân dồi dào huyết khí, trên đỉnh đầu lơ lửng hư ảo chiến hồn, bốc ngay tại chỗ một quẻ, sau đó, phát hiện Trấn Bắc Vương, Cát Lợi Tri Cổ, Chúc Cửu, và cả Địa Tông đạo thủ đều đang nhìn mình.
Cao phẩm vu sư há miệng , chậm rãi nói: "Bói không ra, trên người hắn có pháp khí che giấu thiên cơ."
Pháp khí che giấu thiên cơ?
Chúng cường giả lại quay qua dò xét nam tử áo xanh, ánh mắt đầy kiêng kỵ, càng thêm tò mò về thân phận của hắn.
Trên người hắn có khí tức của mảnh vỡ Địa Thư, hắn là chủ nhân của mảnh vỡ Địa Thư! Hình người đen nhánh trong hoa sen đen cảm ứng được khí tức quen thuộc, chất dịch đen đẩy hắn ra khỏi hoa sen, đứng ở trên không, ánh mắt đầy ác ý nhìn Hứa Thất An chằm chằm, gầm lên:
"Ngươi là ai, ngươi là ai???"
Các cao thủ sửng sốt, thấy ngạc nhiên về thái độ của đạo thủ Địa Tông. Nghe hắn nói, hình như là không hề biết người này, nhưng lại có vẻ cũng có biết.
Vu sư cau mày: "Ngươi biết hắn? Người này có lai lịch gì?"
Hình người đen nhánh mặc kệ vu sư, ánh mắt phong tỏa Hứa Thất An, gầm lên: "Kim Liên ở đâu? Kim Liên ở đâu?"
Kim Liên? !
Hắn không phải là Kim Liên sao? Kim Liên sau khi bị ma hóa? Vu sư nhíu mày .
Người này chẳng những cầm được kiếm trấn quốc, mà hình như còn có quan hệ rất lớn với Địa Tông, xem thái độ của Địa Tông đạo thủ, thì có vẻ là địch chứ không phải bạn. Cát Lợi Tri Cổ và Chúc Cửu không biết bí mật của Địa Tông, chỉ cảm thấy vị khách không mời mà đến này có thân phận thật là thần bí.
Nữ tử áo trắng nhìn hắn chăm chăm, cũng sinh ra hứng thú với việc này. Nàng không biết Hứa Thất An và Địa Tông đạo thủ có liên quan với nhau.
Hứa Thất An chậm rãi nói: "Kim Liên từng khẩn cầu ta, giúp hắn thanh lý môn hộ, giết đạo thủ nhập ma. Ta không từ chối, chỉ nói sau này khi rảnh, sẽ tự giúp hắn. Kim Liên vui vẻ cảm ơn."
"!"
Hình người đen nhánh lùi liền mấy dặm, hung tợn nhìn hắn chằm chằm, như con mãnh thú muốn cắn người, nhưng lại kiêng kỵ sức mạnh của thợ săn.
Hắc Liên là đạo thủ Địa Tông, cường giả nhị phẩm đỉnh phong, người này lại hời hợt nói ra bốn chữ "Thanh lý môn hộ" một cách hời hợt như vậy. Lòng Chúc Cửu và Cát Lợi Tri Cổ trầm xuống, cường đại như bọn họ, mà cũng không dám buông lỏng chút nào.
Không chỉ vì đối phương đang cầm kiếm trấn quốc, hay vì hắn thần bí và mạnh mẽ, làm hai cường giả bắc phương cảm thấy khó giải quyết.
Thật sự không phải chỉ là nói mạnh miệng đó chứ? Ừ, nhìn thái độ Hắc Liên, có vẻ Kim Liên chưa hoàn toàn bị mê muội, mặc dù không biết cụ thể là thế nào, nhưng Kim Liên trong miệng Hắc Liên kia, nếu đã khẩn cầu cường giả thần bí này, vậy cho thấy người này thật sự là có thực lực đó. Nghĩ thế, trong lòng cao phẩm vu sư nổi lên cảm giác nguy cơ.
Mỗi một vu sư giỏi bói quẻ, khi phát hiện có sự việc không bói được, đều sẽ có cảm giác mất an toàn.
Chiến đấu dừng lại, động tĩnh này khiến nhân sĩ giang hồ ở trong thành, và binh sĩ thủ thành đều chú ý.
Sở Châu thành là chủ thành một châu, một tháng nay, nhân sĩ giang hồ tràn vào đây nhiều không đếm xuể. Mặc dù chiến đấu mới vừa rồi đã giết bớt một số lượng không nhỏ, nhưng số người còn sống vẫn còn khá đông.
Diện tích Sở Châu thành rộng lớn, họ không nhìn thấy được hiện trường chiến đấu, nhưng sóng trùng kích đáng sợ bỗng nhiên dừng lại, khiến không ít người sống sót đưa ra phỏng đoán.
"Đánh, đánh xong rồi? Bên nào thắng, là Man tộc, hay Trấn Bắc Vương?"
"Nhất định là Trấn Bắc Vương, chắc chắn là Trấn Bắc Vương, nếu Trấn Bắc Vương thua, tất cả chúng ta đều đã chết rồi."
"Đi qua coi một tí đi?"
"Ngươi không muốn sống nữa hả? Đúng rồi, người dân Sở Châu thành này rốt cuộc là làm sao vậy?"
Kỵ binh Man tộc và quân đội Yêu tộc quấn lấy quân đội Đại Phụng, nhưng tình hình chiến đấu không kịch liệt cho lắm, vì tường thành đã bị phá, thủ lĩnh của họ và thân vương đang đánh nhau khí thế ở trong thành.
Bọn họ đã không cần phải đánh nhau sống chết, chỉ cần kềm chế lẫn nhau thôi.
Dù là chiến sĩ lão luyện, hay man tử điên cuồng, thì ai cũng yêu quý sinh mạng mình, không cần thiết thì không hy sinh.
Thế nên, tướng sĩ các phe cũng dừng lại lắng nghe động tĩnh ở trong thành.
Khuyết Vĩnh Tu đứng trên tường thành, bất an nhìn người áo xanh xuất hiện đột ngột kia, không biết vì đối phương có cách ăn mặc quá giống Ngụy Uyên làm hắn thấy kiêng kỵ theo bản năng.
Hay vì lại có thêm một cường giả cao phẩm nhúng tay vào, sẽ mang đến rất nhiều nhân tố không ổn định.
Đại khái cả hai đều có.
"Sở Châu thành nhất định phải trở thành phế tích, tất cả những kẻ may mắn còn sống sót trong thành đều phải chết, kể cả sứ đoàn. Như vậy mình mới giấu được chân tướng chuyện đồ thành. Chỉ cần không có chứng cớ, cộng thêm Trấn Bắc Vương che chở, và mình đường đường là Công tước nhất đẳng, hậu duệ của tướng quân khai quốc, công lao bao năm nay trấn thủ bắc cảnh, dù có là Ngụy Uyên hay Vương Trinh Văn, cũng không thể làm gì được mình.
"Hy vọng tất cả sẽ đi theo kế hoạch. Người này rốt cuộc là ai? Sao lại cầm được kiếm trấn quốc? Hoàng thất vẫn còn cao thủ như này ư? Không biết thái độ của hắn thế nào. Ừm, Hoài Vương là thân vương Đại Phụng, việc hắn tấn thăng nhị phẩm là quan trọng hơn tất cả. nếu người này cầm được kiếm trấn quốc, vậy đồng nghĩa hắn đứng về phía trận doanh Đại Phụng.
"Chắc hẳn cũng sẽ vui mừng vì sự đột phá của Trấn Bắc Vương, ủng hộ ngài ấy."
Đầu Khuyết Vĩnh Tu nhanh chóng suy nghĩ, phân tích tình hình.
Bên kia, Dương Nghiên nhảy lên nóc nhà, nhìn ra chiến trường phía xa xôi.
Với khả năng nhìn của hắn, dù cách nhau cực xa, vẫn có thể nhìn thấy rõ mọi biến hóa xảy ra, nhìn thấy nam tử áo xanh lạ mặt, đang cầm kiếm trấn quốc.
Dương Nghiên nhìn người kia, ánh mắt xuất hiện sự hoảng hốt rất rõ.
"Dương kim la, chuyện gì thế? Sao chiến đấu dừng lại? Ngươi nhìn thấy gì?"
Dưới nóc nhà, Đại Lý Tự Thừa gân cổ hỏi to.
Hộ vệ, binh sĩ của sứ đoàn cảnh giác nhìn quanh, phòng ngừa có Yêu tộc, man tử, hoặc binh sĩ của Trấn Bắc Vương đánh tới.
Dương Nghiên thu mắt về, nhàn nhạt nói: "Có một cao thủ thần bí xuất hiện, đang cầm kiếm trấn quốc."
"Cái gì?"
Hai Ngự Sử và Đại Lý Tự Thừa đều kinh hãi.
Kiếm trấn quốc xuất hiện ở Sở Châu vào lúc nào? Không phả nó luôn ở trong Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu để trấn áp khí vận à? (sao mình thích cái tên này ghê)
Còn nữa, cao thủ thần bí đó đang cầm kiếm trấn quốc?
Làm sao có thể!!!
Năm đó Nguyên Cảnh Đế tự mình giao kiếm trấn quốc cho Trấn Bắc Vương, khi ấy Trấn Bắc Vương đã là cường giả có chiến lực vô song, thứ hai, là Trấn Bắc Vương là người của hoàng thất, nên mới được kiếm trấn quốc đồng ý.
Kiếm trấn quốc là bội kiếm của khai quốc hoàng đế Đại Phụng, theo ông ta đi chinh chiến tứ phương, có mang trong mình một chút khí vận của Đại Phụng.
Thần kiếm là có linh.