Nữ tử áo trắng đứng trên đám mây, chậm rãi đung đưa chín cái đuôi, che miệng cười khẽ: "Nếu Thiên Tông đạo thủ nghe thấy câu này của ngươi, chắc sẽ phải luận đạo với ngươi một phen."
Hắc Liên hừ lạnh: "Ta đã lấy được cái ác lớn nhất của thế gian, tiến thêm một bước trên con đường ma đạo, sớm muộn có một ngày sẽ thống nhất Đạo Môn, duy ngã độc tôn."
Nữ tử áo trắng hừ lạnh : "Chỉ là một phân thân, mà cũng dám xuất lời cuồng ngôn."
Đuôi hồ ly dựng lên, đánh xuống, chỉ chớp mắt, tựa như trời sập, cả tòa Sở Châu thành khẽ rung lên, phòng xá lắc lư.
Hình người màu đen trong hoa sen vừa đưa tay lên, vừa trả đũa: "Một cái đuôi hồ ly, mà cũng dám càn rỡ như vậy."
Dịch đen trào ra, tỏa ra sức mạnh sa đọa, ăn mòn tất cả, nghịch chiều hướng lên, chận đánh nữ tử áo trắng.
Sức mạnh hai bên va chạm vào nhau giữa không trung.
Sóng trùng kích hóa thành cuồng phong, đập mạnh vào nhà cửa bên dưới, cuốn gạch, gỗ vụn lên giữa trời, biến khu vực mười dặm bên dưới thành bình địa.
Hai cao thủ hàng đầu tỷ thí, tạo ra cảnh tượng như bị thiên tai.
Trong khách sạn.
Vương phi ngồi bên bàn trang điểm dưới cửa sổ, ngây ngẩn xuất thần.
Tiểu tử kia từ sáng sớm đã rời đi, đến giờ đã là chiều tối, vừa rồi nàng đã hỏi tiểu nhị, nơi này là Tân Châu, nằm gần trung tâm Sở Châu.
Cách Sở Châu thành chỉ hơn ba trăm dặm, Vương phi thông minh đoán ra ngay Hứa Thất An chỉ cần ba bốn hôm là đến Sở Châu thành.
Lúc này hẳn là vẫn còn ở trên đường, nhưng mà nàng đã bắt đầu lo lắng.
"Hoài Vương là tam phẩm, là võ phu đứng đầu của Đại Phụng, Hứa Thất An ngươi nhất định đừng cậy mạnh, nếu ngươi chết, ta …"
Vương phi chợt ngẩn người, ngồi im một hồi lâu, sau đó nhìn vào hình ảnh của mình trong kính, giọng cường điệu: "Sau này mình biết phải sống làm sao, mình chỉ là một nữ tử yếu đuối, trên người lại không có tiền, hắn chết rồi, mình sẽ thế nào?
"Đúng, chính là vì vậy, là vì mình lo cho tương lai của mình thôi."
Cuối cùng, nàng khẽ thở dài: "Phải trừng phạt Trấn Bắc Vương, nhưng cũng phải trở về."
Lý Diệu Chân điều khiển phi kiếm, hạ xuống sơn cốc.
Nàng vốn định bắt đại mấy kỵ binh Man tộc, sau đó để lộ tin tức ra, cho bọn họ trở về bộ lạc bẩm báo, đơn giản thô bạo hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng sau khi tới gần biên ải, nàng kinh ngạc phát hiện kỵ binh Thanh Nhan bộ đang ồ ạt xuôi nam, sôi động đi về hướng Sở Châu thành.
Còn bản thân nàng, suýt nữa thì bị thủ lĩnh Thanh Nhan bộ phát hiện, có lẽ đã bị phát hiện rồi, nhưng đối phương lười chẳng thèm để ý.
Do cẩn thận, nàng tiếp tục bay lên phía bắc, còn cách quan đạo hơn chục dặm, thì nhìn thấy con cự mãng màu đỏ kia, nó di chuyển ở trong núi, chẳng khác gì một con đường ngoằn ngoèo màu đỏ.
Tình cảnh này… Lý Diệu Chân theo bản năng đi thăm dò một phen, một khắc sau, nàng mò ra một chuỗi dấu hỏi, liền vô cùng lo lắng chạy trở về, báo cáo cho Hứa Thất An.
Trong hang, mấy người Thân Đồ Bách Lý, Lý Hãn nghe thấy động tĩnh vội chạy ra, mặt đầy cảnh giác, sau khi thấy đó là Lý Diệu Chân thì thở phào.
Lý Diệu Chân quét mắt một vòng, rồi nhìn vào hàng: "Hứa ngân la đâu?"
Trịnh Bố Chính Sứ từ trong hang đi ra: "Hứa ngân la nói hắn đi Sở Châu thành tra án, bảo bọn ta ở chỗ này đợi."
" "
Lý Diệu Chân há miệng, mặt cứng lại.
Ba giây sau, mắt nàng đỏ lên, chưa ai kịp nói gì, nàng đã ngự kiếm đi mất.
Xú nam nhân xú nam nhân xú nam nhân!!! Nàng nghiến răng, trong lòng vô cùng uất ức và sợ hãi. Uất ức là vì hắn lại lừa nàng, mặc dù uất ức vì một tên nam tử như này thì tâm tính rõ ràng có vấn đề, nhưng nàng lúc này không có tâm tình đi tra cứu.
Sợ hãi là sợ lại nhìn thấy cảnh tượng ở Vân Châu.
Hình ảnh toàn thân hắn cắm đầy tên, chống đao, đứng trên núi thi thể lúc ấy đến giờ vẫn còn hiện rõ nét trong lòng thánh nữ Thiên Tông.
Ngươi nhất định phải còn sống, nhất định phải còn sống, ta không muốn gặp lại cảnh tượng Vân Châu.
Đương!
Đánh xong một chiêu với Cát Lợi Tri Cổ, Trấn Bắc Vương không ham chiến nữa, ngự không hướng trở về thành, xông về phía Huyết Đan đang tỏa ra hương vị mê người kia.
Vừa đến gần Huyết Đan, phía bắc bỗng nhiên có một tia kim quang bắn tới, bao phủ Trấn Bắc Vương.
Trọng giáp của hắn bị kim quang làm cho tan rã, làn da lộ ra đỏ ửng lên, bắt đầu cháy xém, nhưng nhiêu đó không đủ ngăn cản bước chân của một tam phẩm võ phu.
Trấn Bắc Vương đưa tay ra, làm động tác bắt lấy, Huyết Đan bay về phía hắn.
Nữ tử áo trắng chìa tay, khí cơ ngưng tụ trong lòng bàn tay, từ một bên chụp về phía Huyết Đan, chặn nó lại.
Hình người màu đen dưa tay kết ấn, đánh ra một luồng khí tà ác, ăn mòn cự chưởng nửa trong suốt, làm tan rã khí cơ của nó.
"Phù"
Ngay lúc Trấn Bắc Vương gần như lấy được Huyết Đan, cự kiếm xoay tròn bay tới, mục tiêu không phải Trấn Bắc Vương, mà là Huyết Đan to bằng nắm tay.
Bịch!
Huyết Đan bị đẩy bắn đi, rơi xuống đất, nhưng không hề nứt vỡ, vẫn vẹn nguyên, toả ra huyết quang nhàn nhạt.
Người khổng lồ màu xanh đánh vỡ thành, xông vào Sở Châu thành, vung tay một cái, triệu hồi cự kiếm về, cầm trong lòng bàn tay.
Phía bắc, cự mãng đỏ thẫm leo lên tường thành, dọc theo tường thành nhanh chóng trườn tới, vách chắn nhanh chóng bị phá vỡ, tường thành nứt ra dưới thân nó, có thể đổ ụp bất cứ lúc nào.
Trận pháp hộ thành của Sở Châu thành đã bị phá.
Đây là chuyện nằm trong dự liệu, vốn cũng chẳng trông mong trận pháp cản được cường giả tam phẩm.
Địa Tông đạo thủ, quốc chủ hiện thời của Vạn Yêu Quốc, Đại Phụng Trấn Bắc Vương, cao thủ thần bí Vu Thần Giáo, cường giả tam phẩm Man tộc, cự mãng màu đỏ Yêu tộc, tất cả cao thủ đều đã hội tụ về Sở Châu thành, khí tức đáng sợ bao phủ, khiến nhân sĩ giang hồ trong thành đều sợ hãi, quỳ hết xuống đất.
"Ta còn thắc mắc sao ngươi lại có thể đánh vào nhị phẩm, thì ra là có người giúp đỡ."
Người khổng lồ màu xanh Cát Lợi Tri Cổ quét mắt một vòng đội hình phe địch, giễu cợt: "Vu sư kia trông bất quá chỉ là tam phẩm, điều binh khiển tướng không ai bằng, bắt giết hắn còn chả bõ tay ta."
Cự mãng như đáp lại lời hắn, kim quang trong mắt quét một cái, tóm được một bóng người đội mũ trùm đầu, mặc bào đen.
Vu sư Vu Thần Giáo từ trạng thái ẩn thân bị hiện ra.
"Để ta giết hắn!" Đại mãng há miệng, nói.
Bắc phương Yêu tộc và Vu Thần Giáo có hiềm khích cực sâu.
Vu sư thần bí cười khẩy: "Hôm nay nghi luyện đan, nghi đao binh, nghi chém Chúc Cửu." (nghi: thích hợp)
Trấn Bắc Vương chợt bật cười, đưa bàn tay trái không cầm binh khí ra, gọi: "Kiếm!"
Trong tiếng ùng ùng, một tia sáng vàng nhanh chóng bay tới, rơi vào tay Trấn Bắc Vương.
Đó là một thanh kiếm bằng đồng xanh theo phong cách cổ xưa, trên thân kiếm khắc hoa văn cổ, toàn thân tỏa một lớp ánh sáng màu vàng nhạt.
Trấn Bắc Vương vừa cầm lấy, thanh kiếm liền khẽ reo lên, như đã tìm thấy chủ nhân.
"Kiếm trấn quốc! !"
Cát Lợi Tri Cổ kinh hô , trong mắt thoáng qua sự sợ hãi, và thù hận.
"Xì"
Cự mãng trên tường thành ngóc đầu lên thật cao, không phải để chiến đấu, mà sau đó rụt lại, như bị kinh sợ.
Nữ tử chín đuôi nhanh chóng tập trung cao độ, gương mặt xinh đẹp vô cùng nghiêm túc nhìn thanh kiếm trong tay Trấn Bắc Vương.
Kiếm trấn quốc không phải đang ở kinh thành Đại Phụng à? Nó được đưa đến Sở Châu khi nào? Nàng ta cau mày, ánh mắt vô cùng kiêng kị.