Trấn Bắc Vương một tay cầm đao, một tay cầm kiếm, cười tủm tỉm quét nhìn cao thủ phe địch: "Ta đã quyết định tấn thăng, sao có thể không chuẩn bị vẹn toàn?
"Các ngươi không phát hiện Sở Châu thành thì thôi, bổn vương sẽ thuận thế tấn thăng. Nếu bí mật Sở Châu thành đã bị các ngươi biết được, cũng không sao, kiếm trấn quốc đã ở đây chờ các ngươi.
"Hiện giờ Vương phi không rõ tung tích, thiếu linh uẩn của nàng, chỉ còn cách lấy một trong các ngươi bù vào."
Vu sư cười âm lãnh: "Hôm nay bổn tôn đã tính một quẻ, đại cát, nếu không làm sao bổn tôn còn ở đây được."
Nói xong, hắn vung tay, nhắm vào cự mãng ở trên tường thành, thản nhiên nói một chữ: "Chết!"
Phốc phốc phốc
Cơ thể của cự mãng chợt nứt ra, máu tươi giàn giụa, nhiễm đỏ cả đầu tường.
Vu sư đạt đến cao phẩm, nguyền sát thuật không cần phải có vật môi giới nữa, làm lần nào hiệu quả lần đó. Dĩ nhiên, nếu có máu, thịt, hay lông của đối phương, uy lực của nguyền sát thuật sẽ tăng thêm một bậc.
Cự mãng bị đau điên cuồng rít lên, lướt nhanh trên tường, vọt một cái qua hơn nửa thành khu, phóng về phía vu sư, trong quá trình, con mắt trên trán tỏa kim quang rực rỡ.
Vu sư không tránh kịp kim quang với tốc độ cực nhanh đó, toàn thân bị kim quang bao phủ, tay chân xuất hiện triệu chứng tan rã.
Vu sư không hoảng không loạn, đưa tay bắt pháp quyết, triệu từ trong hư không tới một hư ảnh, hòa vào thân mình, huyết khí hắn ta tăng vọt, cơ thể phồng lên rách tung bào đen, hóa thành người khổng lồ cao mấy trượng.
Cửu phẩm huyết linh: kích thích tiềm lực bản thân đến mức độ cao nhân, mức độ tăng phúc tùy thuộc tu vi của người thi thuật, kích thích huyết khí, tạo ra sinh mệnh lực không thua kém võ phu, tới phẩm bao nhiêu thì tùy thuộc tu vi người thui thuật.
Ngũ phẩm chúc tế: triệu hồi một anh linh bất kì trong trời đất, hoặc anh linh của tổ tiên để cho mình dùng.
Chú: Bình thường chỉ triệu tập được võ phu, Yêu tộc và anh hồn của tổ tiên người thi thuật.
Không thể kêu gọi anh linh cường giả của Phật môn; gọi anh linh Nho Gia sẽ bị anh linh phản phệ đánh ngược lại; không thể kêu gọi anh linh Giám Chính đời đầu, bởi vì sẽ bị Giám Chính hiện thời tiêu diệt.
Triệu tập anh linh của tiền bối Đạo Môn thì được, nhưng sẽ rất nguy hiểm, ví dụ lỡ gọi tới anh linh của đạo thủ Địa Tông bị ma hóa, hay anh linh đạo thủ Nhân Tông bị nghiệp hỏa triền thân, còn anh linh của đạo thủ Thiên Tông thì chưa bao giờ gọi được thành công.
Cường giả cao phẩm hai bên bắt đầu đánh nhau kịch liệt, đánh Sở Châu thành thành một vùng phế tích.
Không ai đi đoạt Huyết Đan, nhưng người nào cũng đã để mắt tới Huyết Đan, bất kì kẻ nào cố tình tới lấy, đều sẽ bị tất cả mọi người công kích.
Trên tường thành, Khuyết Vĩnh Tu vung đao bổ đôi một chiến sĩ Thanh Nhan bộ, không hề thấy giận khi Sở Châu thành mình trấn thủ hơn chục năm hóa thành phế tích, ngược lại còn thấy vui.
Hủy diệt nó.
Sở Châu thành là bị man tử và Yêu tộc hóa thành phế tích, người dân của Sở Châu bị chiến đấu của cường giả cao phẩm làm cho hài cốt không còn. Tất cả dấu vết đều sẽ bị chôn vùi theo cuộc chiến đấu này.
Tất cả những chuyện này, có liên quan gì tới Khuyết Vĩnh Tu ta đâu!
Hắn ư, hắn trấn thủ Sở Châu thành, cùng Trấn Bắc Vương Nhất anh dũng giết địch, lập công lớn, nổi danh thiên hạ.
Nhiều cao thủ cùng đại chiến, dư âm lan tới trên đầu thành, binh sĩ chỉ cần hơi sơ sẩy, là sẽ mất mạng trong sóng trùng kích mạnh mẽ.
Dương Nghiên dẫn sứ đoàn chạy tới dưới tường thành, định đi dọc theo tường thành rời khỏi thành.
"Choang, phụt"
Trấn Bắc Vương và người khổng lồ màu xanh lướt qua người nhau. Cự kiếm trong tay Cát Lợi Tri Cổ gãy đôi, trên ngực xuất hiện một vết kiếm, sâu tới mức mơ hồ nhìn thấy nội tạng.
Vết thương không khép lại, một ngọn lửa màu vàng nhạt lẳng lặng cháy, phá hủy sinh cơ.
Cát Lợi Tri Cổ gầm lên đau đớn.
Trấn Bắc Vương chiếm thế thượng phong, hoàn toàn nghiền ép Cát Lợi Tri Cổ, tạo lên người hắn vô số vết thương, thi thoảng còn hỗ trợ vu sư, lấy kiếm trấn quốc chém lên người cự mãng.
Đây là một cuộc dụ ba ba vào rọ rồi giết, Trấn Bắc Vương chẳng những muốn tấn thăng nhị phẩm, còn muốn giết luôn cao thủ man tử, lừng danh thiên hạ.
Sở Châu thành ba trăm tám mươi ngàn con người chính là những viên trăm họ là hắn võ đạo trên đường đá đá lót đường để hắn đi lên đỉnh cao, là sự hy sinh cần thiết, cái chết của họ là đáng giá.
Phụp!
Kiếm trấn quốc đâm vào tim Cát Lợi Tri Cổ, xoắn nát trái tim mạnh mẽ kia.
Cát Lợi Tri Cổ nở nụ cười dữ tợn, trở tay nắm lấy chuôi kiếm, cùng lúc đó, cự mãng cũng mặc kệ công kích của vu sư, thụ nhãn bắn ra một tia kim quang chưa từng có.
xèo xèo
Cơ thể Trấn Bắc Vương bắt đầu tan rã trong lớp kim quang, da bắt đầu bị mất đi với phạm vi lớn.
Chín cái đuôi của nữ tử áo trắng đón gió hóa lớn, như những sợi dây quấn lấy kiếm trấn quốc, cùng hợp sức với Cát Lợi Tri Cổ.
Đùng!
Khí cơ nổ vang trời, Trấn Bắc Vương không cẩm được kiếm trấn quốc nữa, mặc cho nó bị cuốn lên không trung, xoay tròn bay văng đi xa.
"phù phù"
Cát Lợi Tri Cổ thở dốc, trái tim bị hư hại bắt đầu tự chữa, tiêu trừ ngọn lửa màu vàng.
Chúc Cửu và nữ tử áo trắng cũng có được thời gian quý giá để thở dốc.
Tình hình hiện giờ hết sức bất lợi, nếu tiếp tục tranh giành Huyết Đan, nhất định có người sẽ chết. Nhưng nếu lúc này thối lui, để Trấn Bắc Vương nuốt Huyết Đan rồi, hắn cũng sẽ xách kiếm trấn quốc giết tới cửa, lấy đi máu của Cát Lợi Tri Cổ hoặc Chúc Cửu.
Hắn sẽ không bỏ qua cơ hội vàng để tấn thăng nhị phẩm.
Tiến thối lưỡng nan.
Trấn Bắc Vương cười lạnh : "Kiếm trấn quốc có linh, không phải vật chết, chỉ có người của hoàng thất Đại Phụng mới sử dụng được nó, các ngươi chỉ là những con thú bị nhốt, bất quá chỉ là kéo dài ngày giỗ của mình thôi."
Dứt lời, hắn đưa tay phải ra, như để chứng tỏ cho mọi người thấy, quát: "Kiếm tới!"
Một bàn tay với những ngón tay thon dài, nắm lấy chuôi kiếm, rút nó lên.
Trấn Bắc Vương nhìn bàn tay trống không, ngạc nhiên quay đầu nhìn ra xa.
Gương mặt lạnh lùng của Trấn Bắc Vương xuất hiện sự tức giận, kinh ngạc và ngơ ngác hiếm có, đây là lần đầu tiên có người không phải thuộc hoàng thất rút được kiếm trấn quốc.
Người khổng lồ màu xanh đã bị thương nặng vô cùng căng thẳng, như lâm đại địch, sau đó phát hiện kiếm trấn quốc không bay về tay Trấn Bắc Vương thì khó hiểu quay cổ, ngơ ngác nhìn qua.
Vu sư và cự mãng cùng dừng tay, vu sư chợt lùi ra mấy dặm, nhìn chằm chằm vào một hướng, là chỗ của kiếm trấn quốc.
Cự mãng thì ngóc cao đầu, điều chỉnh thân rắn, con mắt màu vàng không nhịn được nheo lại, cứ như chỉ có một con mắt không nhìn thấy rõ.
Người đen nhánh giữa hoa sen cũng nhìn chằm chằm vào kiếm trấn quốc, và người cầm nó.
Chỉ có nữ tử áo trắng là thần sắc phức tạp, si ngốc nhìn người kia, vừa vui vừa buồn.
Người cầm kiếm trấn quốc, là một nam tử mặc áo xanh, có vẻ ngoài hết sức bình thường. Hắn rút kiếm trấn quốc, cứ như đang làm một việc thường ngày.
Mắt hắn nhìn chằm chằm vào Trấn Bắc Vương, khóe môi khẽ cong lên một ý cười vừa dữ tợn, vừa tức giận, vừa đau thương.
"Rất tốt, thanh kiếm này, ta cũng dùng được."