TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 572: Kiếm trấn quốc (1)

"Huyết Đan!"

Người khổng lồ màu xanh nhìn bầu trời bên trong thành, nhìn quả huyết cầu to tướng kia, mắt lóe lên tham lam.

Lấy tinh hoa sinh mạng của mấy trăm ngàn dân luyện chế Huyết Đan, chính là thuốc đại bổ để võ phu cường hóa bản thân vượt ải, dù không vượt ải được, thì cũng giúp thực lực tiến một bước dài.

Nếu lấy được Huyết Đan, hắn chắc chắn trong vòng sáu mươi năm sẽ tấn thăng nhị phẩm. Nếu Huyết Đan bị Trấn Bắc Vương lấy được, đối với man tử, đồng nghĩa biên giới có thêm một nhị phẩm võ phu.

Đó không còn là đinh trong mắt gai trong thịt, mà là uy hiếp trí mạng.

Sau chiến dịch Sơn Hải Quan, cao thủ nhị phẩm của Man tộc đã chết hết, cường giả trung cao tầng cũng tổn thất thảm trọng. Bắc phương Yêu tộc cũng vậy, vốn có hai tam phẩm, nay chỉ còn một mình Chúc Cửu.

Bắc phương Yêu tộc và Man tộc liên minh, cần một nhị phẩm cao thủ ra đời.

"Phá thành!"

Cát Lợi Tri Cổ gầm lên, cự kiếm vung lên, kịch đấu với Trấn Bắc Vương.

Sau lưng hắn, kỵ binh Thanh Nhan bộ vọt tới dưới chân thành, cắn loan đao vào miệng, lấy ra hai con dao răng cưa, cắm lên tường thành, bắt đầu leo lên.

Kỵ binh Man tử đều không phải là người bình thường, không cần khí giới công thành, cũng vẫn có thể leo lên thành.

Binh sĩ trên tường thành dùng lôi mộc, đá tảng, mũi tên, từ trên cao ném xuống, quấy phá Man tộc công thành.

Bên kia, cự mãng nhìn thấy Huyết Đan trên bầu trời, tức khắc nổi điên, độc nhãn bắn ra từng đạo kim quang, đánh vào pháp trận tường thành, khiến tường thành không ngừng văng tung tóe.

Đại quân yêu tộc bị lâm vào khốn cảnh, chẳng những phải đối mặt với công kích từ tường thành, còn phải lo chiến đấu với đồng bạn đã chết rồi đột nhiên sống lại, tấn công đồng đội của mình.

Thời gian dần trôi, huyết cầu trên bầu trời không mở rộng ra nữa, mà ngược lại chuyển dần sang cô đọng, thể tích ngày càng nhỏ đi, huyết quang càng lúc càng thêm đậm đà.

Nguyên khí mạnh mẽ từ huyết cầu không ngừng tràn ra.

"Ực" Dương Nghiên nuốt nước miếng, ngước đầu, món đồ trên kia chính là thứ dụ người nhất thế gian.

Đám võ phu Trần Bộ Đầu cũng làm động tác y chang, ngẩng đầu nuốt nước miếng.

Ngược lại, những người bình thường như Đại Lý Tự Thừa và hai Ngự Sử, thì chẳng có gì khác thường, nhưng họ đều cảnh cảnh giác lùi ra sau mấy bước, bởi vì bộ dạng của mấy người Dương Nghiên lúc này chẳng khác gì sói đói, ánh mắt thèm nhỏ dãi, sắc mặt đầy dữ tợn và thèm khát.

Trong lòng Dương Nghiên dâng lên một sự thèm khát không cưỡng lại được, khao khát lấy được Huyết Đan, khao khát dùng nó.

Hắn đang định ra tay, thì trên trời đã xuất hiện mấy bóng người, xông về phía Huyết Đan.

Những bóng người kia mới vừa tới gần, lập tức đều hóa thành xương khô, máu tươi bị Huyết Đan hút sạch.

Dương Nghiên lập tức tỉnh mộng, biết đây không phải là thứ mình có thể lấy được, nếu tới gần, e sẽ dẫn tới hậu quả không thể vãn hồi.

"Đừng nhìn, cúi đầu xuống." Dương Nghiên hét.

Tiếng hét nổ đùng như tiếng sấm, vang vọng bên tai võ giả của sứ đoàn.

Đám Trần Bộ Đầu giật mình tỉnh táo, cúi đầu xuống, không dám nhìn nữa.

Ngay lúc này, một tiếng cười như chuông bạc vang lên, vang vọng khắp Sở Châu thành, tiếng cười mang theo sự mị hoặc mạnh mẽ, khiến người ta nảy sinh tình cảm yêu thương, muốn đi tìm ra nó.

Cả lính thủ thành, lẫn Man tộc công thành, nhân sĩ giang hồ ở trong thành, phàm là phái nam, thì đều ngẩng đầu lên, nhìn lên trời.

Một bóng người như từ trên trời hạ xuống phàm trần, đẹp đến kinh người, mị hoặc đến tận xương tủy, gió thổi mái tóc và áo nàng bay bay, như tiên tử.

Từ trên chín tầng trời từng bước bước xuống phàm trần.

Không ngờ trên đời lại có một nữ tử phong hoa tuyệt đại như vậy! Trong lòng đám nam nhân không hẹn cùng nảy ra suy nghĩ này.

Tiên tử đạp không đi tới, giọng nói kiều mị dịu dàng, mị hoặc tới tận xương, như tình nhân thì thầm bên gối, nhưng lại vang vào tai tất cả mọi người: "Đa tạ Trấn Bắc Vương may áo cưới cho bổn quốc chủ."

Trên biển mây.

Một người mặc áo trắng trong đám mây, nhìn xuống Sở Châu thành bên dưới, gương mặt mơ hồ, như hòa làm một với lớp mây mù che phủ quanh người.

Hắn đứng bất động ở đó, rất dễ bị người ta lướt qua, cảm giác tồn tại giống như dung mạo của hắn, mơ hồ, khiêm tốn, như không hề có mặt trong thế giới này.

"Đồ thành xong, phong hồn phách trở lại vào thân xác, dùng bí pháp duy trì sinh cơ, sau đó lấy cả Sở Châu thành làm lò luyện đan, lấy máu và hồn phách của sinh linh để làm dược liệu, trước khi luyện thành đại đan, tất cả đều như thường. Dùng bí thuật quấy nhiễu thiên cơ của Vu Thần Giáo, dùng đại trận trong thành để duy trì khí tức. Giỏi cho một chiêu man thiên quá hải, giỏi cho Linh Tuệ Cảnh vu sư."

Cả tòa thành trở thành lò luyện đan, luyện máu và hồn phách của ba trăm tám mươi ngàn người suốt một tháng, hôm nay cuối cùng cũng đã gần tới thành công.

Thuật sĩ là tay tổ về luyện đan, luyện một viên đại đan khoáng thế như này, luyện cả một tháng cũng không có gì là lạ.

Ngay lúc nhìn thấy dị tượng ở trong thành, thuật sĩ lập tức nhìn ra ngay nguyên nhân hậu quả.

Trấn Bắc Vương cấu kết với Vu Thần Giáo, để Vu Thần Giáo giúp luyện hóa máu tươi, man thiên quá hải.

Mục đích của Trấn Bắc Vương rất rõ ràng, chiếm lấy máu, đẩy tu vi của mình lên tam phẩm đại viên mãn, sau đó lấy linh uẩn của Vương phi, đưa mình lên nhị phẩm. Như vậy, mục đích của Vu Thần Giáo là gì?

"Là Chúc Cửu!" Thuật sĩ áo trắng chợt thì thầm.

Đại Phụng và Vu Thần Giáo có thù lâu năm, nhưng vì các nước đông bắc lấy nhân tộc làm chủ, đông bắc lại có sản vật phong phú, vừa có thể chăn nuôi, vừa có thể trồng trọt.

Mặc dù vì dân số tăng trưởng quá nhanh, dẫn đến dã tâm xâm lược, nhưng tổng thể vẫn nghiêng về hướng ưa an cư lạc nghiệp.

Đại Phụng cũng vậy, nên bình thường sẽ không khai chiến, va chạm lẻ tẻ ở biên ải không ngừng, nhưng chiến tranh đại quy mô thì không.

Ngược lại, bắc phương Yêu tộc cũng tiếp giáp với vùng đông bắc, lại mang tính xâm lược cực cao, luôn muốn nuốt nhân tộc, thường xuyên xâm phạm biên ải, xâm lược thành trấn.

"Giúp Trấn Bắc Vương tấn thăng nhị phẩm, sau đó kết minh, hai bên liên quân ra bắc giết Chúc Cửu, nhưng bây giờ nó lại tự dẫn xác tới rồi…"

Thuật sĩ áo trắng chợt cau mày: "Không đúng, trận pháp này không phải là của Vu Thần Giáo."

Nữ tử áo trắng đưa tay ra, hướng về phía Huyết Đan, đang định hái thành quả thắng lợi, dị biến xảy ra.

Bên dưới đột nhiên xuất hiện một đóa hoa sen màu đen to cả mười mấy dặm, từ từ nở ra, bên trong hoa sen là một chất dịch sền sệt màu đen, mỗi cánh hoa đều tượng trưng cho sa đọa và tà ác.

Nữ tử áo trắng cứng đờ, đầu ngón tay đã dính phải chút chất dịch màu đen. Chất dịch đó nhanh chóng lan ra, cánh tay trắng muốt nhanh chóng chuyển thành màu đen nhánh, đôi mắt nàng vô thức chuyển thành màu đỏ.

Chỉ trong tích tắc, đã biến từ trích tiên thành ma nữ tà dị.

Sau lưng nữ tử áo trắng, đuôi hồ khổng lồ mọc ra, cái thứ nhất, rồi cái thứ hai, cái thứ ba, cái thứ tư. Mỗi một cái đuôi xuất hiện, màu đen nhánh bị giảm đi một phần, sau khi đủ chín cái đuôi xuất hiện, tất cả sa đọa cũng đã bị nàng loại sạch.

Chín cái đuôi hồ xòe ra như khổng tước xòe đuôi, nhè nhẹ vẫy vẫy sau lưng nàng.

Chính giữa hoa sen đen, chất dịch đen tụ lại, tạo thành một hình người, người này do chất dịch đen nhánh tạo thành, cặp mắt đầy âm tà, ác ý và sa đọa.

Nữ tử áo trắng nheo mắt, nhìn chằm chằm hình người đen nhánh kia, kinh ngạc kêu lên: "Ngươi là Địa Tông đạo thủ Kim Liên?"

Hình người đen nhánh nhàn nhạt đáp trả: "Ta là Hắc Liên."

Nữ tử áo trắng chậc lưỡi: "Không ngờ, cuối cùng ngươi vẫn bị rơi vào mê muội."

Hắc Liên cười lạnh: "Trồng thiện mà không ra thiện quả, thế gian này bóng tối vĩnh tồn, nhân tính vốn ác. Ta chẳng qua chỉ là thuận theo thiên thời, ứng vận mà sinh thôi."