Trong nhà bếp, mấy đầu bếp nữ đang bận rộn chuẩn bị, rửa rau thái thịt, nhóm lửa đốt lò, vừa làm vừa nói chuyện với nhau.
"Sau này chúng ta được vào nội thành ở rồi." Đầu bếp nữ thái thịt cười.
Người dân ở Kinh Thành đều muốn được sống trong nội thành, như Hứa Linh Âm muốn ăn đồ ăn ngon vậy. Người ở ngoại thành, không hẳn là thuộc tầng dưới chót của xã hội, nhưng người ở trong nội thành, thì nhất định đều là người giàu có.
Điều kiện sống và an ninh ở trong nội thành đều vượt xa ở ngoại thành, ở trong nội thành hầu như không có cái gọi là khu nhà nghèo. Tiểu nương tử đi ra ngoài dạo phố, không phải lo sợ hãi hùng.
Nhìn thấy ngõ hẻm vắng, cũng dám đi vào. Đương nhiên, chuyện như vậy không đáng để mà nói.
"Đại lang đúng là có tiền đồ, ta nghe phu nhân nói, tòa nhà đó tới năm ngàn lượng lận đó." Đầu bếp nữ rửa rau đáp lời.
"Năm ngàn lượng? Vậy cũng chỉ bằng chừng tòa nhà này của chúng ta thôi mà." Đầu bếp nữ nhóm lửa nói.
"Ngươi thì biết cái gì,” đầu bếp nữ rửa rau gắt lên: "Ta nghe phu nhân nói, tòa nhà đó ít nhất cũng phải bảy ngàn lượng, khí phái hơn chỗ này của chúng ta nhiều."
Vậy thì tại sao chỉ tốn có năm ngàn lượng? Đương nhiên là vì đại lang có bản lĩnh, hắn là Đả Canh Nhân mà, muốn mua nhà với giá thấp là chuyện dễ dàng thôi.
"Phu nhân nói với chúng ta, mấy ngày nữa sẽ đưa chúng ta vô nội thành ở, ta nói cho ngươi biết nhé, trong nội thành phồn hoa lắm."
Sống ở ngoại thành đa phần là dân chúng thuộc tầng dưới chót, cực ít có cơ hội đi vào nội thành, nếu không cưỡi ngựa hoặc ngồi xe ngựa, chỉ dựa vào hai chân, thì đi từ ngoại thành tới nội thành, cũng phải mất một hai canh giờ. Sau giờ ngọ xuất phát, tới nội thành là mặt trời cũng sắp lặn luôn.
Hạ nhân trong phủ vô cùng chờ mong được vào trong nội thành cư trú, mấy ngày nay làm việc đều vô cùng tận lực. Họ sợ bị sa thải. Trừ Lục Nga từ nhỏ đã bán mình cho Hứa phủ, là nha hoàn Hứa đại lang muốn ngủ lúc nào cũng được, tất cả hạ nhân còn lại đều là văn khế cầm cố.
"Ta phát hiện ra một chuyện." Đầu bếp nữ thái thịt đột nhiên xen vào. Chờ hai người còn lại quay qua nhìn, người này mới nói nhỏ:
"Phu nhân càng ngày càng thích khoe đại lang, lúc nào cũng nhắc tới đại lang, nhưng mỗi khi đại lang về, lại bày vẻ mặt khó coi."
"Khụ khụ."
Ngoài cửa chợt vọng vào tiếng ho khan, cắt ngang câu chuyện lỡ miệng của đám đầu bếp.
"Sao đại lang lại tới đây?" Các đầu bếp kinh ngạc.
Cái nơi đầy dầu mỡ như nhà bếp này không phải là nơi các chủ nhân nên tới.
Đám bà già mấy người đúng là đùa chuyện thật. Thẩm thẩm mà đi khoe khoang ta mới là lạ! Hứa Thất An tay cầm bát, khẽ gật đầu:
"Ta vừa chế ra một thứ độc nhất vô nhị, qua đây giúp các ngươi làm đồ ăn."
Hứa Thất An quét mắt một vòng, phòng bếp này không thể nói là dơ, nhưng mà cũng không được sạch. Quanh năm suốt tháng bị ám khói dầu, tường với bếp bị đóng một lớp cặn dầu không cách nào chà ra được.
Nhưng mà, chỉ cần nồi chén bát đũa sạch là được rồi.
"Đây là cái gì?" Đám đầu bếp nữ nhìn vào cái bát trong tay hắn, trong đó có một đống đồ gì ấy.
"Thứ tốt, đừng có nhìn lung tung, đây là công thức điều chế độc môn!" Hứa Thất An nghiêng người, không cho đám đầu bếp nữ xem bảo bối của hắn.
Các đầu bếp cũng không để ý, tiếp tục làm việc của mình. Đại lang muốn làm gì thì làm đi, họ chỉ là hạ nhân, làm gì có đạo lý hạ nhân quản chủ nhân. Chưa kể, lần nào phu nhân đấu võ mồm với hắn, cũng giận đến trợn trắng cả mắt.
Trong nhà, ngoài lão gia, chắc cũng chỉ có Nhị Lang há miệng có thể nở ra hoa là có thể đấu võ mồm với đại lang thôi.
Hứa Thất An đứng một bên nhìn, nồi đầu tiên là măng mùa đông xào thịt, thừa dịp đầu bếp đang lật xào, hắn múc một ít “bột nêm” bỏ vào.
Sau đó gắp một miếng nhỏ nhai thử, khẽ gật gù.
Vị thơm ngon tăng lên không ít, nhưng vẫn còn chưa bì được với hạt nêm thực thụ.
Guanosin monophosphat và men ngũ cốc hỗ trợ lẫn nhau. Nếu muốn đạt tới mùi vị giống như kiếp trước, vẫn phải nghiên cứu chế tạo ra bột ngọt thôi. Hứa Thất An coi như đã thoả mãn.
Đầu bếp nữ thấy thế, cũng lấy đũa, gắp một miếng măng nhỏ nhai thử.
Lập tức, đầu bếp mở to mắt, quên luôn cả việc xào măng.
Mùi vị này rất quen thuộc, nhưng cũng lạ lẫm quá. Có mùi vị của thịt gà, nhưng mà thịt gà tuyệt đối không thể nào thơm ngon như vậy. Chỉ có một muỗng nhỏ, mà đã làm vị ngon của măng tăng lên mấy cấp bậc, đây là nước súp không cách nào làm được.
Hứa Thất An nhìn đầu bếp, chộp lấy cái xẻng xào măng, để khỏi bị cháy.
"Ăn ngon lắm hả?" Hai đầu bếp còn lại rục rịch, nhìn người kia.
"Rất, ăn rất ngon! Ta chưa từng ăn món gì ngon như vậy!" Đầu bếp nữ kích động.
Tiền sảnh, Hứa Linh Nguyệt theo giờ cơm đi tới, nhìn quanh nhìn quẩn, cất giọng dịu dàng: "Đại ca đâu?"
Thường ngày tới giờ này, đại ca đã ngồi ở bên bàn chờ ăn cơm, thuận tay đùa giỡn với Hứa Linh Âm, kẹp bé con vào lòng lắc điên cuồng.
Hoặc là đấu võ mồm với nương, thẩm chất hai người cứ nhìn thấy nhau là không vừa mắt.
"Hôm nay hưu mộc, chắc đi Giáo Phường Ty rồi." Hứa Bình Chí đang cúi đầu lau bội đao đáp.
"Cha đừng có nói bậy, đại ca ngay cả câu lan còn không đi mà." Hứa Linh Nguyệt phùng má, vẻ mặt không vui.
Đúng thế, hồi trước ta cũng tưởng đại ca ngươi không đi câu lan, nhưng bây giờ nó chính là người được các hoa khôi của Giáo Phường Ty giành nhau đấy!
Hứa Bình Chí thầm cảm khái trong lòng, nói: "Bây giờ nó đã là Luyện Khí Cảnh, đã không cần phải thủ thân nữa, đi Giáo Phường Ty không phải là chuyện bình thường à, có nam nhân nào mà không đi!"
Đột ngột cảm nhận được bên hông có sát khí, Hứa Bình Chí không ngẩng đầu lên, tiếp tục lau bội đao, sửa lời: "Cha ngươi với Nhị Lang chưa bao giờ đi chỗ đó, chắc Ninh Yến từng có tới, nhưng mà vì xã giao mà thôi, không có cách nào khác.
"Với lại, nam nhân Hứa gia chúng ta, cũng không thích đi nơi bướm hoa." =))
Hứa Linh Nguyệt tin lới phụ thân, nghĩ tới nhị ca kiêu ngạo và đại ca trung thực của mình, quả đúng thật là không phải loại nam nhân lưu luyến nơi bướm hoa kia.
Nên "dạ" một tiếng, an tâm ngồi ở bên bàn.