TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q1 - Chương 191: Không mượn, biến. . . (2)

"Nương, ta muốn đi Quế Nguyệt Lâu." Hứa Linh Âm từ dưới đáy bàn chui ra, làm thẩm thẩm sợ hết hồn.

Thẩm thẩm không buồn trả lời bé. Hứa Nhị thúc dùng lời lẽ thấm thía giáo dục nữ nhi: "Linh Âm, không thể đi Quế Nguyệt Lâu thường xuyên được, tốn bạc đó."

"Hôm qua đại ca đã dẫn ta đi mà." Hứa Linh Âm không phục.

"Vậy ngươi tìm đại ca ngươi đi." Hứa Bình Chí phẩy tay, không muốn giáo dục nữ nhi này nữa. Nữ nhi này vô cùng ngu xuẩn, ngay cả tiên sinh thư viện Vân Lộc cũng không dạy nổi nó.

Thẩm thẩm cảm khái nói: "Nghe nói đầu bếp của Quế Nguyệt Lâu là từ trong nội cung đi ra, tay nghề thuộc hàng nhất đẳng ở kinh thành, nhà chúng ta mà mời được đầu bếp như vậy thì thật là tốt."

"Ôi thơm quá!" Hứa Linh Âm đột nhiên nói, hít hít mũi, nhìn ra ngoài cửa.

Chậm một giây sau, Luyện Khí Cảnh đỉnh phong Hứa Bình Chí mới ngửi thấy mùi thơm ngon nồng nàn.

Các đầu bếp bưng đồ ăn đi vào, theo sau là Hứa Thất An, nhưng ngay cả người thích đại ca nhất là Hứa Linh Nguyệt cũng không chú ý đến hắn, mắt dán chặt vào các đĩa thức ăn.

Măng mùa đông xào thịt mướt rượt bóng loáng, cải trắng ngâm dấm chua, canh khoai từ, trứng tráng hẹ, củ sen hầm xương sườn cách thủy, giao bạch sốt đỏ và màu đỏ dầu giao bạch và móng heo xắt khoanh Hứa Thất An tự tay chiên.

"Đồ ăn hôm nay thơm quá." Hứa Bình Chí ngạc nhiên nói.

Ông đưa tay ra, gắp một khoanh móng heo chiên giòn, lớp da đã nứt ra, bên ngoài có phủ một lớp tương đưa lên mũi ngửi. Một mùi thơm ngon làm nước miếng ứa ra, Hứa Bình Chí không chờ đợi được nữa, bỏ luôn vào miệng nhai.

"Ngon không ngờ được!” Ông khiếp sợ nói.

"Lão gia cứ nói quá." Thẩm thẩm bĩu môi, chờ các đầu bếp dọn xong đồ ăn, chén đũa ra hết, bà mới gắp một miếng măng, bỏ vào miệng nhai, tức khắc mắt đẹp mở to.

Măng vẫn là măng đó, không có cái gì khác cả, nhưng mà vị thơm ngon đậm đà này, đã làm vị giác của bà bị kích thích.

Thường ngày nấu đồ ăn, tối đa chỉ tưới một muôi nước súp, nước súp cũng chia làm ba bảy loại, kỳ thật không có ngon như trong tưởng tượng, ở thời đại này, trong nước súp không có các loại gia vị phối hợp như bột ngọt, khiến mùi vị được tăng lên có hạn.

Cốt gà hầm với nấm hương, đơn thuần chỉ nói mỗi nấm hương, đã mang lại cho người ta cảm giác thơm ngon, mà Hứa Thất An dùng tới hai sọt nấm hương để chắt ra tinh hoa, nên mức độ kích thích vị giác phải nói là cực kỳ mãnh liệt.

Thẩm thẩm ngạc nhiên nhìn các đầu bếp nữ, mắt lóe sáng: "Đồ ăn hôm nay khác hẳn với mọi ngày, các ngươi làm sao vậy?"

Hứa Linh Nguyệt và Hứa Bình Chí cũng dừng đũa, đầy hứng thú nhìn các đầu bếp.

Chỉ có Hứa Linh Âm là không quan tâm, bé chỉ quan tâm mình sẽ ăn được bao nhiêu đồ ăn ngon vào bụng.

"Là bí chế đại lang bí mật chế tạo ra." Nhà bếp vội khoát tay.

Cả nhà lập tức quay qua nhìn Hứa Thất An, Hứa Bình Chí kinh ngạc: "Ngươi tìm cách điều chế ở đâu ra?"

Hứa Linh Nguyệt và thẩm thẩm cũng hiếu kỳ nhìn hắn.

Hứa Thất An vung đũa như bay, giải thích: "Thì là ta cảm thấy đồ ăn trong nhà nhạt nhẽo, đồ ăn ở Quế Nguyệt Lâu lại quá đắt, nên đi mò mẫm vài thứ, xem ra mùi vị cũng không tệ lắm."

Hứa Nhị thúc khẽ gật đầu, quay đầu nhìn lại bàn, trợn trừng mắt: "Hứa Linh Âm!"

Hứa Linh Âm leo lên bàn, chuyển hết đĩa đồ ăn về chỗ mình.

"Đều là của ta." Bé con nhướng mày, giòn giã nói.

Hứa Thất An giờ mẹo tới nha môn, mãi tới giữa trưa, không làm được gì hết, chỉ toàn lo ứng phó đám đồng la ngân la mới được thả tù về.

Hôm qua, đám người này được đồng liêu cho biết tin Công bộ Thượng thư rơi đài, cũng biết được vụ án quyết định giúp bọn họ thoát khốn.

Nếu không có Hứa Thất An tạo ra tác dụng ở trong đó, hẳn là đa số họ đã thay đổi vận mệnh.

Khó khăn lắm mới ứng phó xong, Hứa Thất An cột chắc đồng la, đeo bội đao, sau giờ ngọ thực hiện chức trách đi tuần phố.

"Ninh Yến, đã lâu ngươi không đi Giáo Phường Ty rồi đó." Chu Quảng Hiếu đột nhiên nói.

Vì hiện giờ ta đang có ảo giác, rằng không phải ta đang chơi hoa khôi, mà là các nàng đang chơi ta! Hứa Thất An bất đắc dĩ nói: "Ta có cảm giác sắp thăng lên Luyện Khí Cảnh đỉnh phong, nên định thử trùng kích Luyện Thần Cảnh."

Chu Quảng Hiếu và Tống Đình Phong đều là Luyện Khí Cảnh đỉnh phong sững người nhìn hắn.

Hai người họ cũng là Luyện Khí Cảnh đỉnh phong, cái này không có khó, chỉ cần tích lũy thổ nạp đủ thời gian, bước vào đỉnh phong chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Cái khó là phải tích cóp công huân từng tí một, để đổi Quan Tưởng Đồ.

Nhưng Hứa Thất An gia nhập Đả Canh Nhân tính ra mới chỉ chừng hai tháng, mà đã đạt tới Luyện Khí Cảnh đỉnh phong, đây là tư chất gì vậy hả?

"Vậy ngươi phải lo cố gắng tích góp công huân đi." Tống Đình Phong chua chát nói, rồi phiền muộn bổ sung: "Nhưng với thành tích của ngươi từ án Tang Bạc tới giờ, chắc cũng đã đủ rồi."

"Ừ." Hứa Thất An bay bỗng đổi chủ đề: "Ta định tích góp một hai tuần rồi lại đi Giáo Phường Ty."

Giáo Phường Ty mãi là chủ đề khuấy động không khí tốt nhất của bọn họ, Tống Đình Phong nháy mắt ra hiệu: "Vậy Phù Hương cô nương phải cố mà chịu rồi."

Nàng sẽ không phải cố chịu đâu, nàng chỉ cần tràn ra thôi, giống như bên phải ấy. Hứa Thất An nhìn sang bên phải.

Vừa đi vừa nói chuyện, đi vào cửa nha môn, ánh mắt của ba người liền bị một hòa thượng cao to mặc tăng y màu xanh hút lấy.

Tăng y của người này đã cũ kỹ, cổ đeo một chuỗi phật châu vừa thô vừa to, trên đầu trọc có hai hàng thọ giới, nét mặt đầy khổ đau.

Là Hằng Viễn hòa thượng.

Thấy Hứa Thất An đi ra, mắt Hằng Viễn sáng lên, bước nhanh tới đón, chắp tay trước ngực: "Hứa đại nhân."

Không mượn, biến đi! Hứa Thất An cắt ngang lời hắn, bất đắc dĩ nói: "Hằng Viễn đại sư, ta đang có công vụ bên người, chúng ta nói ngắn gọn thôi nhé. Bổn quan một tháng chỉ có năm lượng bạc lương thôi, xấu hổ, ta không có tiền."

Vừa nói, hắn vừa cúi mắt xuống, nhìn đôi giày vải rách rưới, thò cả đầu ngón chân ra của Hằng Viễn.

Thì ra là tìm Ninh Yến mượn bạc! Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu nhìn Hằng Viễn chằm chằm với vẻ bất thiện.

Thấy Hứa Thất An từ chối quá dứt khoát, Hằng Viễn trầm mặc hồi lâu, khom người nói: "Bần tăng đã biết."

Nhìn theo bóng lưng Đại hòa thượng rời đi, Hứa Thất An không khỏi nhớ tới hồi học trung học, phụ thân từ rất xa chạy tới trường đưa đồ ăn cho hắn, bị hắn bày vẻ mặt khó chịu trách móc sao đưa tới trễ, lúc rời đi cũng là bóng lưng cô đơn lẻ loi như vậy.

"Ôi… đợi đã!" Hứa Thất An kêu lên, thở ra một hơi: "Lần này lại muốn mượn bao nhiêu bạc đây, nói rõ trước nhá, nhiều quá ta không cho mượn đâu, dạo này ta quả thật là không có bạc."