Cánh tay đứt màu đỏ thẫm yên lặng nằm trên giường, làn da gồ lên những đường mạch máu màu xanh đậm.
Cảm giác Hứa Thất An lúc này giống như vừa xem xong một thi thể hoang dã lâu ngày trong phòng khách, sợ hãi vừa về phòng, lại nhìn thấy thi thể đó đứng ở bên giường, dùng đôi tròng mắt trắng dã nhìn mình.
Sự sợ hãi nổ bùng trong lòng, mỗi dây thần kinh đều đang thúc giục hắn: Tranh thủ thời gian trốn mau, tranh thủ thời gian trốn mau.
Lúc này, Hứa Thất An bỗng nhìn thấy ngón trỏ của cánh tay khẽ nhúc nhích, gõ nhẹ lên giường.
Sau một khắc, không khí như trở thành đặc quánh, Hứa Thất An thấy mình như con trâu sa vào vũng bùn, toàn thân không có khí lực, không nhúc nhích nổi.
Năm ngón tay kia giật giật, sau đó, nó dùng ngón tay thay chân, bò xuống giường, bò dưới đất về phía Hứa Thất An.
Cảnh tượng này vô cùng kinh hãi, như đang xem phim kinh dị vậy. Cả người Hứa Thất An không nhúc nhích được, khẽ đảo mắt, tuyệt vọng nhìn nó bò đến bên chân, theo ống quần bò lên
Nó muốn ký sinh ta, giống như ký sinh Hằng Tuệ hòa thượng không? Tại sao lại nhìn chằm chằm vào ta, ta chỉ là một đồng la bình thường thôi. Hứa Thất An sợ hãi. Cánh tay đứt đã bò tới ngực hắn, tiếp tục bò lên, sau đó, ngón cái và ngón trỏ cạy mở cái miệng của Hứa Thất An.
Hứa Thất An không phản kháng được, hai mắt trợn to sợ hãi.
Ngay sau đó, miệng của hắn bị căng ra, cánh tay đứt thô bạo xông vào, ngón tay, bàn tay từng tấc một lần vào trong yết hầu của hắn.
Khóe miệng Hứa Thất An nứt toạc, máu tươi đầm đìa, miệng của con người làm sao đủ chỗ cho cả một cánh tay nhét vào? Huống chi là yết hầu, nhưng cánh tay đứt tựa hồ chính là có ý đó.
Rất nhanh, cánh tay đứt chui vào, yết hầu của Hứa Thất An từ từ nhô lên, căng ra, nhìn thấy rõ hình dáng đầu ngón tay.
Quá trình này rất nhanh, vì cánh tay đứt cơ bản là không suy nghĩ tới khả năng thừa nhận của Hứa Thất An, như dị hình thô bạo xông qua khoang miệng, chui xuống yết hầu.
Cánh tay đứt vừa tiến vào trong cơ thể, Hứa Thất An đau đớn kêu lên một tiếng, ý thức như nổ thành vô số mảnh vỡ, trong ánh trăng mờ không biết qua bao lâu, hắn nhìn thấy một ngôi chùa, trong chùa không có tượng Phật Đà, trên bồ đoàn có một tăng nhân trẻ tuổi ngồi xếp bằng.
Hứa Thất An nỗ lực muốn nhìn rõ hình dạng của hắn, nhưng mặt của tăng nhân như có sương mù bao phủ, không sao nhìn rõ được.
Tại sao mình lại tới đây, mình chết rồi sao? Sau đó tới nơi phương Tây cực lạc? Không có khả năng, loại người không lễ Phật như mình, Phật Đà sẽ chỉ lấy cửa kẹp đầu mình, rồi đá mình ra khỏi thế giới cực lạc. Hứa Thất An tự giễu nghĩ, bên tai chợt nghe thấy giọng nói ôn hòa của tăng nhân trẻ tuổi:
"Tiểu tăng muốn mượn thân thể của thí chủ để chăm sóc cho cánh tay bị đứt, mong thí chủ dàn xếp cho."
Hắn chính là ma vật cánh tay đứt kia? Hứa Thất An nghi ngờ không chắc, hỏi thăm dò: "Nếu ta không đồng ý thì sao?"
Tăng nhân trẻ tuổi yên tĩnh ngồi xếp bằng, không để ý hắn.
Hứa Thất An trầm giọng: "Ngươi là ai, tại sao phải bị phong ấn ở Tang Bạc?"
"Tiểu tăng pháp danh Thần Thù." Tăng nhân trẻ tuổi nói tới đây, dừng một chút, ngữ khí có chút chần chờ:
"Tại sao ta lại ở Tang Bạc? Ta không nhớ rõ vì sao lại bị phong ấn ở đó. Ta từ đâu tới?"
"Ta là Thần Thù, tại sao ta lại ở Tang Bạc? Ta từ đâu tới?"
Ban đầu hắn rất bình tĩnh, nhưng theo thời gian dần trôi qua, theo từng câu tự hỏi, hắn bắt đầu không khống chế được cảm xúc, sự bình tĩnh biến mất, cả không gian xuất hiện chấn động, một luồng khí tức khủng bố khó tả từ trong người tăng nhân lan ra.
Khí tức ấy như địa ngục, làm Hứa Thất An sởn hết cả gai ốc, trái tim đập thình thình.
Khí tức quen thuộc này, giờ khắc này, Hứa Thất An mới xác nhận tăng nhân trẻ tuổi chính là cánh tay đứt kia.
"Tiểu tăng tin rồi" Tăng nhân trẻ tuổi khôi phục bình tĩnh, thu lại khí tức đáng sợ làm người ta sợ hãi, giọng ôn hòa nói:
"Nguyên thần của ta không được trọn vẹn, nên không nhớ nổi chuyện đã qua. Ta chỉ biết pháp danh của mình, nhưng không nhớ nổi mình đến từ đâu, hồi trước đã xảy ra chuyện gì."
Nói đến đây, giọng nói của tăng nhân trở nên bất đắc dĩ và thống khổ, như rất muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà không biết làm thế nào.
Nguyên thần không trọn vẹn? Vì đây chỉ là một cánh tay mà thôi? Ừ, thân thể không trọn vẹn, nên nguyên thần cũng không trọn vẹn, rất hợp lý. Hòa thượng ngươi hơi thảm nha. Hứa Thất An thăm dò hỏi:
"Đại sư, ta có biết một chút tin tức, không biết có ích gì cho ngươi không."
Khí tức của tăng nhân trẻ tuổi lập tức hơi biến đổi. Cặp mắt trong sương mù như sáng lên, nhìn chằm chằm vào Hứa Thất An.
"Ngài bị trận pháp phong ấn, là do Đại Phụng hoàng thất, Ty Thiên Giám và phương Tây Phật Môn cùng hợp lực. Ngài đã là người trong Phật môn, e rằng ngài là từ Tây Vực đến." Hứa Thất An nói.
Hắn vừa nói, vừa triển khai suy nghĩ: Chủ nhân của cánh tay đứt là một tăng nhân, phong ấn hắn là ba phương thế lực gồm Đại Phụng hoàng thất, Tây Vực Phật Môn, Ty Thiên Giám. Theo tin tức lấy được từ Thanh Long tự, Phật Môn rõ ràng để ý vật bị phong ấn dưới Tang Bạc hơn. Khoan đã...! !
Mắt Hứa Thất An sáng bừng. Hắn nhớ ra mấy chi tiết của án Tang Bạc: ngày thứ ba Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu nổ, Ngụy Uyên nói với hắn, Nguyên Cảnh Đế bỏ lệnh cấm thành.
Ngày kế sau hôm Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu nổ, lão già họm hẹm Giám Chính giả bệnh, cả quá trình đều khoanh tay đứng nhìn.
Thanh Long tự Bàn Nhược Phương Trượng, sau khi được hắn chứng thực cánh tay đứt đã xuất thế, liền đi về phía tây.
Từ những chi tiết này có thể phỏng đoán, Phật Môn mới là người chủ đạo phong ấn Tang Bạc. Và tăng nhân trẻ tuổi bị phong ấn, tám chín phần mười là xuất thân từ Tây Vực Phật Môn.
Khó trách, khó trách Nguyên Cảnh Đế lại bỏ lệnh cấm thành. Khó trách Giám Chính lại giả bộ bệnh. Đây rõ ràng là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, dù gì cũng chả phải phiền toái của nhà mình.
Hứa Thất An đến lúc này mới hiểu được suy nghĩ của Giám Chính và Nguyên Cảnh Đế. Chợt, hắn lại nhớ được một chi tiết: Ngụy Uyên đã từng nhiều lần cường điệu, bảo hắn đừng để ý tới vật bị phong ấn, chỉ phụ trách điều tra gián điệp trong triều đình.
Ngụy Uyên tám chín phần mười cũng đã biết thân phận của cánh tay đứt, ít nhất biết nó xuất xứ từ Phật Môn.