TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q1 - Chương 158: Hai lá thư mật

Hoàng hôn, Hứa Thất An chờ được Ngụy Uyên từ nội cung trở về.

Chiếc xe ngựa rộng rãi xa hoa chạy vào nha môn, Ngụy Uyên bước lên thang nhỏ xuống xe, Hứa Thất An liền đầy mong chờ chạy tới, khẽ gọi: "Ngụy công"

Ngụy Uyên nhìn hắn một cái, vừa đi vừa nói: "Dự Vương đã viết một lá huyết thư, hình như là báo chuyện ba người Bình Viễn bá, Hộ bộ Đô cấp sự trung, Binh Bộ Thượng Thư mưu hại dòng họ hoàng thất."

Hành động này của Dự Vương thì Hứa Thất An đã nghe từ chỗ Hoài Khánh công chúa rồi, nhẹ gật đầu: "Bệ hạ đã giao cho ba ty hội thẩm?"

"Không!" Ngụy Uyên lắc đầu: "Bệ hạ giận dữ không thua gì Dự Vương, người không chờ được lâu như vậy, đã viết một đạo thánh chỉ, mời Giám Chính vào cung, mặt đối mặt với ba người kia. Lúc đó tất cả quan viên to nhỏ của triều đình đều có mặt ở đó."

"Kết quả ra sao?" Hứa Thất An đã biết kết quả, nhưng hắn vẫn muốn hỏi.

Ngụy Uyên thở dài một tiếng: "Mưu hại hoàng thất, tru di ba tộc. Chậm nhất sáng mai sẽ có thư lệnh giáng xuống. Lương đảng xong rồi."

Di ba tộc! Mặt Hứa Thất An hơi biến đổi.

Cái gọi là di ba tộc, chính là ba đời nhà cha, ba đời nhà mẹ, ba đời nhà vợ, có thể liệt vào loại cực hình. Gần bằng mưu nghịch di cửu tộc.

"Aiz, ngày mai e là đầu người lại bị chém đầy đường rồi." Hứa Thất An cũng thở dài theo, không biết nên vỗ tay khen hay, hay tiếc hận cho những người vô tội bị liên quan kia.

Bình Viễn bá tuy bị diệt môn, nhưng so với di ba tộc, ít nhất còn phải chết thêm hơn trăm người nữa. Những thân thích của ba tộc Bình Viễn bá không một ai thoát được.

Hai người còn lại cũng vậy.

"Lương đảng?" Hứa Thất An chưa hiểu.

Ngụy Uyên gật đầu: "Lương đảng là đảng được lợi lớn nhất sau khi Dự Vương rời khỏi vũ đài đấu tranh quyền lực. Đảng đó do Binh Bộ Thượng Thư Trương Phụng, Hộ bộ Đô cấp sự Trung Tôn Minh cầm đầu. Bình Viễn bá mới gia nhập đảng đó năm ngoái."

"Ngụy công, vậy, vậy chuyện của ta?" Hứa Thất An khẽ nói. Đảng phái triều đình cách hắn quá xa, Hứa Thất An không cam lòng.

Hắn chỉ quan tâm tiền đồ và mạng nhỏ của mình.

"Không vội, bệ hạ đang nổi nóng, lúc này mà nói, ngược lại không ổn." Ngụy Uyên lắc đầu.

Đúng là như vậy. Hứa Thất An nhẹ gật đầu, cáo biệt Ngụy Uyên, đi về nhà trong ánh chiều tà.

Hoàng hôn, trong một gian phòng.

Một bàn tay trắng trẻo cầm lấy bút, viết lên giấy:

-------------------------------------

Chủ nhân tôn kính:

Án Tang Bạc đã đi được một đoạn đường. Lễ bộ Thượng thư từng nói hợp tác với chúng ta là bảo hổ lột da, hắc, hắn nhìn thật là chuẩn.

Năm ngoái trong lúc vô tình nhìn thấy kết cục của Bình Dương quận chúa và Hằng Tuệ hòa thượng, Hằng Tuệ chết mà xác không cứng, Nguyên Thần ngưng kết oán khí, ta mới luyện hắn thành khôi lỗi, nuôi dưỡng bên người.

Lúc báo việc này với người, người nói cơ hội đã tới, năm kinh sát, chính là lúc mưu đồ sự nghiệp năm trăm năm to lớn của chúng ta bắt đầu.

Xin thứ cho ta tội đại bất kính, lúc ấy ta thật sự là không lạc quan. Ty Thiên Giám Giám Chính, Nhân Tông đạo thủ đều là cường giả thế gian chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Vậy mà trong chuyện này, hai người đó lại có một sự ăn ý nào đó, quyết định khoanh tay đứng nhìn. Ta lần nữa ca ngợi người, chủ nhân tài trí thiên hạ vô song.

Thái độ của Nguyên Cảnh Đế với án này cũng không tích cực, nếu không đã không bổ nhiệm một đồng la làm quan chủ sự, tất cả mọi việc đều nằm trong dự liệu của người.

Có điều đồng la kia cực kỳ lợi hại, khứu giác nhạy cảm.

Trong quá trình tra án, lúc người hàng lâm bị hắn phát hiện, hắn ba phen mấy bận đến Giáo Phường Ty nhìn trộm Yêu khí, mạo muội xin hỏi, là người cố ý ư?

Ngoài ra, Đả Canh Nhân cũng đã âm thầm đi dò xét.

Bất đắc dĩ, ta đành phải đẩy Khôi Cơ ra cản họa, ta biết nàng là tộc nhân của người, xin thứ cho sự tự tiện chủ trương của ta.

Yên tâm, đồ đã được giao tới tay người nên có nó.

Vô cùng xin lỗi, mọi manh mối án thuế bạc đều đã đứt. Ta đã nhiều lần tiếp xúc Chu Lập, hắn quả thực chỉ là một tên thiếu gia ăn chơi có chút đầu óc mà thôi, không rõ lắm tính toán của phụ thân mình Chu Thị Lang.

Bây giờ, ta muốn báo cáo với chủ nhân bốn việc:

Một: trên đường áp giải thuế bạc, Chu Thị Lang có rất nhiều cơ hội xuất thủ, như vậy càng an toàn hơn, nhưng hắn lại quyết định chiếm mười lăm vạn thuế bạc ở tại kinh thành.

Điểm này thật sự làm người ta khó hiểu, Chu Thị Lang là người thông minh, lại đánh ra một nước cờ hồ đồ như vậy, ta cảm thấy trong đó nhất định có nguyên nhân.

Không hiểu sao trên đường lưu vong, Chu Thị Lang lại "mất mạng ngoài ý muốn", rút cuộc không còn ai có thể cho ta đáp án.

Hai: theo tin tức đáng tin cậy, trong hai mươi năm, Chu Thị Lang này đã nuốt số ngân lượng hơn trăm vạn, nhưng khi Chu phủ bị tịch thu nhà, triều đình chỉ vét được mấy ngàn lượng bạc trắng.

Đống bạc đó đã đi đâu?

Ba: qua âm thầm điều tra Ty Thiên Giám, phát hiện đệ tử nhỏ nhất của Giám Chính Chử Thải Vi, là một tiểu cô nương xinh đẹp rất thú vị, đương nhiên, nàng ta không thể nào so được với chủ nhân cao quý xinh đẹp.

Ý ta muốn nói là, thuật sĩ Ty Thiên Giám gọi nàng ta là Tiểu sư muội, hoặc Lục sư tỷ, trong khi đệ tử thân truyền của Giám Chính chỉ có năm người.

Bốn: Vu Thần Giáo đã giết Thái Khang huyện Triệu Huyện lệnh, chính là cái quan viên phát hiện ra quặng tiêu thạch.

Đúng vậy, vu sư của Vu Thần Giáo đã nhúng tay chuyện này, hơn nữa, bọn chúng còn có thể thực hiện một cách rất xảo diệu, sử dụng một phương thức diệt khẩu rất kín đáo, giết người trong mộng cảnh.

Không khó đoán ra, bọn chúng định lừa triều đình, đổ nghi ngờ lên người Trấn Bắc vương, ly gián Nguyên Cảnh Đế và Trấn Bắc vương.

Cuối cùng, có một việc nhỏ hơi khó nói, là ta đã yêu một nam nhân, một nam nhân không nên yêu. Ta muốn xin chủ nhân rủ lòng thương, cải tạo cơ thể cho ta.

—— người hầu trung thành vĩnh viễn vì ngài.

...

Thưa đại nhân tôn kính:

Kế sách án thuế bạc thất bại, ta là người phải chịu trách nhiệm chính. Chu Thị Lang chết, thuần túy là vì hắn ngu xuẩn. Đứa con trai tự cho là thông minh kia của hắn đã khiến một loạt kế sách thất bại.

Đúng như người dự liệu, mưu đồ của Vạn Yêu Quốc đã thành công, bọn chúng đã thả được vật bị phong ấn dưới Tang Bạc.

Ta sẽ miêu tả kĩ tin tức tình báo thu thập được gần một năm qua kĩ lưỡng trong thư.

Đại khái một năm trước, huân quý và quan văn đấu nhau tới giai đoạn gay cấn, Dự Vương đại diện cho thế lực huân quý, được Nguyên Cảnh Đế ngầm đồng ý, đảm nhiệm chức Binh Bộ Thượng Thư, chỉ thiếu chút nữa, là có thể đi vào nội các.

Trong thời gian đó, đích nữ của hắn Bình Dương quận chúa yêu một hòa thượng của Thanh Long Tự, hai người quyết định bỏ trốn, nhờ cái nhà đã thân mấy đời là trưởng tử Bình Viễn bá giúp đỡ

Vì ngấp nghé sắc đẹp của Bình Dương quận chúa, ba tên thiếu gia ăn chơi định lăng nhục nàng ta, sau đó giết người diệt khẩu, nhưng bị đối phương kịch liệt chống cự, Bình Dương quận chúa nuốt trâm (cài tóc) tự sát

Gian tế của Vạn yêu quốc ở trong Đại Phụng Kinh thành vô tình phát hiện được chuyện này, lợi dụng thi cổ luyện Hằng Tuệ thành khôi lỗi hành thi, dùng bí mật này từ từ thò ra.

Đại Phụng thi hành đợt kinh sát mới, các đảng phái tranh đấu gay gắt, càng ngày càng nghiêm trọng, không thể không nói, Nguyên Cảnh Đế đúng là một Hoàng Đế đáng sợ, Đế Vương thuật của hắn phải tới mức siêu quần.

Nhưng hắn không phải là Hoàng Đế tốt, trong mắt hắn, chỉ có quyền lực và trường sinh.

Gián điệp Vạn Yêu Quốc nắm lấy bí mật này, lặng lẽ tìm đối tượng hợp tác trong kinh thành. Cuối cùng, nàng ta chọn Lễ bộ Thượng thư, và thế lực sau lưng ông ta.

Vừa đúng thời gian đó, núi Đại Hoàng huyện Thái Khang phát hiện quặng tiêu thạch, đây chính là thứ dư nghiệt Vạn Yêu Quốc cần.

Trên đời này không ai có thể im hơi lặng tiếng lẻn vào Tang Bạc phá hủy Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu dưới mí mắt của Giám Chính và đạo thủ Nhân Tông, nhưng hỏa dược có thể giúp bọn chúng hoàn thành nhiệm vụ này.

Thế lực sau lưng Lễ bộ Thượng thư luôn khát cầu độc chưởng triều cương, là đảng phái đang áp đảo tất cả. Với tư cách là một trong những đảng cản đường, đương nhiên Lương đảng cũng nhằm trong danh sách bọn họ cần thanh lý.

Hai bên ăn nhịp với nhau, đạt thành thỏa thuận, Lễ bộ Thượng thư hỗ trợ dư nghiệt Vạn Yêu Quốc nổ Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu, thả vật bị phong ấn dưới đáy miếu ra.

Dư nghiệt Vạn Yêu Quốc đẩy Hằng Tuệ ra đầu sóng, dẫn dắt Đả Canh Nhân đi điều tra án Bình Dương quận chúa mất tích.

Để thoát khỏi hiềm nghi, Lễ bộ Thượng thư dùng ám tử, Kim Ngô Vệ Bách hộ Chu Xích Hùng đưa hỏa dược vào Hoàng Thành, chôn dưới Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu, sau đó giết chín người hầu của Đại Lý Tự, Lễ bộ và nội cung, khiến mọi việc trở nên lẫn lộn, qua mặt quan chủ sự của ba nha môn.

Bọn họ thậm chí còn muốn dùng chuyện hỏa dược vu oan cho cả đảng của Công bộ thượng thư, tiếc là đã coi thường đồng la Hứa Thất An.

Kim Ngô Vệ Bách hộ Chu Xích Hùng, cố ý sát hại tiểu kỳ quan Lưu Hán, khiến Đả Canh Nhân và phủ nha chú ý, khi bị đối phương chất vấn, đã dùng pháp khí qua mắt Vọng Khí Thuật, dẫn dắt Đả Canh Nhân quay sự chú ý qua Thanh Long Tự, phát hiện vụ án Hằng Tuệ hòa thượng bỏ trốn, đi tìm hiểu nguồn gốc, tìm ra vụ đảng phái chi tranh một năm trước.

Nước cờ này đi cực hay, ty chức cảm thấy một Bách hộ không thể nào làm được. Rõ ràng là vị nữ nhi của Yêu Hoàng kia đã tự mình hí khúc Liên Hoa Lạc.

Sự tình đại khái chính là như vậy, nhưng ty chức vẫn còn hai điều chưa rõ:

Một: Ty chức dốc hết tâm huyết, nhưng không tra ra được vật bị phong ấn dưới Tang Bạc rốt cuộc là thần thánh phương nào. Nhưng có một điểm biết rõ, là nó có liên quan rất lớn tới Phật Môn. Cũng không tra ra được mục đích của dư nghiệt Vạn Yêu Quốc khi thả nó.

Hai: thái độ của Giám Chính thật sự là làm người ta đoán không ra, nếu mục đích bỏ lệnh cấm thành của Nguyên Cảnh Đế ty chức còn đoán được một chút, thì tâm tư của Giám Chính ty chức không thể nào đo nổi.

Rõ ràng ông ta không hề làm gì cả, nhưng ty chức lại luôn có cảm giác tất cả đều nằm trong dự tính, trong tầm khống chế của ông ta.

—— hoàn tất

Hứa Thất An về đến nhà, ăn cơm tối xong, kể cho Nhị thúc tiến triển án Tang Bạc và chân tướng vụ án của Bình Dương quận chúa.

Hứa Nhị thúc nghe mà sững người, cả buổi không ăn một miếng cơm, lẩm bẩm: "Đám người đọc sách này càng ngày càng hỏng. Năm đó tuy lão tử chém không ít người, nhưng so với bọn họ, quả thực là vô cùng quang minh lỗi lạc.

"Ninh Yến, nhớ sau này đừng có động mồm mép với người đọc sách, nếu dùng được gươm đao thì đừng do dự, bằng không thì ngay cả mình gặp hạn lúc nào cũng không biết."

Hứa Thất An ừ à gật đầu, trong lòng tự nhủ ngươi quên là mình cũng có một nhi tử là người đọc sách à?

Cơm nước xong xuôi, chọc Hứa Linh Âm, nói vài lời với Hứa Linh Nguyệt muội tử xong, Hứa Thất An đang định trở lại tiểu viện của mình.

"Khụ khụ." Thẩm thẩm ho đầy giả tạo, vừa nhìn sang bên vừa nói: "Ta đã cho người làm y phục cho ngươi, tí nữa Linh Nguyệt sẽ đưa cho ngươi. Có mặc vừa hay không ta không quan tâm. Dù sao ngươi thích thì mặc không thì thôi."

"Ôi!!! Mặt trời hôm nay mọc từ phía tây lên à?" Hứa Thất An kinh ngạc đi ra ngoài nhìn quanh.

Thẩm thẩm nghiến răng nghiến lợi, đôi môi nhỏ hồng phun ra một chữ: "Cút."

Hứa Thất An chạy trở về tiểu viện của mình.

Ngay lúc đẩy cửa phòng, tim hắn bỗng đập nhanh một cái, không phải loại tim đập nhanh do mảnh vỡ Địa Thư truyền tin, mà là loại tóc gáy dựng đứng, da gà nổi lên ầm ầm.

Hứa Thất An cứng ngắc nghiêng đầu nhìn lên giường, trông thấy một cánh tay đỏ rực lẳng lặng nằm ở trên giường.

Trong nháy mắt da đầu run lên, adrenalin tăng vọt, mồ hôi lạnh từng giọt rơi rơi.