Khó trách cao tầng Kinh Thành không quan tâm tới vật bị phong ấn, chỉ dồn tinh lực đi bắt từng tên gián điệp, thì ra đều là cáo già.
May mà mình thông minh cơ trí, qua án tiểu kỳ quan bị diệt khẩu và Chu Bách hộ dùng pháp khí qua mắt Vọng Khí Thuật tìm tới Thanh Long tự, từng tầng một mở ra bí ẩn.
Lúc này, tăng nhân trẻ tuổi than nhẹ một tiếng: "Bần tăng muốn nhờ thí chủ một chuyện."
"Đại sư, ta chỉ là võ giả Luyện Khí Cảnh." Hứa Thất An muốn uyển chuyển từ chối, Ngụy Uyên đã từng nói, cấp bậc của vật bị phong ấn, ít nhất cũng là nhị phẩm, thậm chí nhất phẩm.
Tranh đấu cấp độ này, con kiến nhỏ là hắn thật sự không đủ sức mạnh mà dính vào. Hơn nữa, Hứa Thất An chưa quên ước nguyện ban đầu khi Kim Liên đạo trưởng thành lập Thiên Địa Hội: hận chết đạo thủ nhị phẩm của Địa Tông.
Độ khó không thua gì ta đăng cơ làm hoàng đế, mà nếu lại vì chuyện của ngươi mà dính dáng tới ân oán của Phật môn, vậy thà ta đi soán vị đăng cơ còn hơn, Hứa Thất An thầm nghĩ.
Tăng nhân trẻ tuổi không để ý lời của hắn, lẩm bẩm: "Đi tìm trí nhớ về giúp bần tăng."
"Trong quá trình này, bần tăng sẽ cung cấp cho thí chủ hỗ trợ nhất định."
Cho hỗ trợ nhất định? Hứa Thất An nhớ tới bộ dạng thương tích băng bó của bốn kim la mà giật mình. Nếu có vật bị phong ấn bên mình, tương đương có thêm một quân át chủ bài.
Trong thế giới hoàng quyền và thần quyền là cao nhất này, hắn sẽ có cuộc sống yên lành hơn, ít nhất không phải lo bị tịch thu tài sản và giết cả nhà, ai dám động đến một cọng tóc của người nhà hắn, hắn đánh văng óc kẻ đó ra.
Hơn nữa, chờ sau khi tóm được Chu Xích Hùng, hắn nhất định sẽ được thăng chức tăng lương, quyền lực cá nhân cũng sẽ tăng lên.
Có điều, trước khi đồng ý với tăng nhân, cần phải biết rõ ràng hai chuyện.
"Đại sư, có phải hồi trước ngươi thường cần phải thôn phệ khí huyết hay không?" Hứa Thất An tận lực tìm từ, giữ giọng bình thản.
"Chỉ cần ở trong cơ thể ngươi, thì không cần bổ sung khí huyết từ bên ngoài nữa. Đương nhiên, nếu ngươi muốn sử dụng sức mạnh của ta, thì sau đó phải bổ sung tinh huyết trả lại, tốt nhất là người tu hành."
Có nghĩa là, bình thường chỉ cần ở trong cơ thể mình là được, sẽ không có chuyện gì, nhưng nếu muốn bắt ngươi làm công cho ta, thì phải cho ngươi ăn cơm. Hứa Thất An gật đầu, cái này phù hợp quan điểm trao đổi ngang bằng của hắn.
"Vì sao lại chọn ta?" Hứa Thất An hỏi.
"Có người đưa ta tới đây." Tăng nhân trẻ tuổi đáp: "Vì chúng ta là một loại người."
Hứa Thất An vội truy hỏi: "Một loại người là sao, đại sư, xin chỉ điểm vãn bối."
Tăng nhân trẻ tuổi nói: "Ta có cảm giác theo bản năng như thế, rõ hơn thì ta không nhớ."
Không nhớ. Khóe miệng Hứa Thất An co lại, hỏi tiếp: "Ai đưa tiền bối tới đây?"
Tăng nhân trẻ tuổi tạo ra một hình ảnh, trong hình, một người mặc đồ đen, đầu đội mũ trùm, trịnh trọng mở túi gấm, bỏ cánh tay đứt vào trong.
Theo thân hình kia, ngực đầy, mông tròn, rõ ràng là nữ nhân.
Ngoài túi gấm có thêu hình một con vật màu trắng, nhìn giống hồ ly, linh động xinh đẹp, sau lưng có một tấm nền trông như những cái đuôi màu trắng.
Hồ ly, những cái đuôi hồ. Cửu Vĩ thiên hồ? Ừm, theo khẩu cung của con hồ ly xám trong Giáo Phường Ty, kẻ tham dự vào án Tang Bạc đúng là dư nghiệt của Vạn Yêu Quốc, và Nữ hoàng vẫn lạc của Vạn Yêu Quốc chính là Cửu Vĩ thiên hồ. Ahhh, người của Vạn Yêu Quốc mang cánh tay đứt tới chỗ ta.
Vì sao?
Bọn chúng đã chú ý tới ta! Hứa Thất An vô cùng lo lắng.
Hứa Thất An mở mắt, thấy mình đang nằm trên mặt đất lạnh băng, ánh trăng nhàn nhạt giúp căn phòng yên tĩnh chút ánh sáng mờ mờ.
Hắn đi tới bên bàn, thắp đèn lên, cầm đèn đi tới trước gương đồng, trong kính phản chiếu gương mặt dương cương của hắn, khóe miệng vẫn còn vệt máu khô, nhẹ nhàng chùi đi, phát hiện không có để lại vết thương.
Thân hầu của tăng nhân Thần Thù không nói lý đã giúp vết thương biến mất.
Đồng hồ nước cho thấy, bây giờ đang là giờ dần một khắc, cũng chính là chín giờ mười lăm phút tối.
Hứa Thất An ngồi xuống cạnh gương đồng, bắt đầu suy nghĩ, nghĩ xem tiếp theo mình nên làm thế nào.
Vấn đề trước tiên là, hắn phải xử lý cánh tay đứt này thế nào, có cần bẩm cho Ngụy công biết không?
"Ngụy Uyên thưởng thức mình là thật, nhưng dù gì mình cũng không phải thân nhi tử của ông ấy, dù có thưởng thức thì cũng có giới hạn, trong khi chuyện này còn dính dáng tới vật bị phong ấn.
"Nếu ông ấy lấy cánh tay này ra được cho mình, thì không có gì. Nhưng nếu không lấy ra được, ông ấy sẽ bao che cho mình, hay sẽ phong ấn cả mình lẫn nó xuống dưới Tang Bạc?
"Mình chỉ là một đồng la Luyện Khí Cảnh, không có khả năng không ăn không uống năm trăm năm mà không chết."
"Giám Chính nhất định có thể lấy cánh tay này ra cho mình nhỉ? Ít nhất ông ta cũng là Thuật sĩ nhất phẩm, vấn đề là, mình với ông ta không quen. Hứa Thất An ơi Hứa Thất An, ngươi lại sa đọa rồi, trầm mê vào sự ấm áp của Phù Hương tới mất khả năng tự kìm chế. Quên mất Chử Thải Vi còn đang chờ ngươi tiến công chiếm đóng hay sao. Phải sớm chút trở thành con rể của Ty Thiên Giám, vậy thì Giám Chính chính là người mình rồi.
"Lão đầu tử Giám Chính biết vận khí mình cổ quái, mình không thể tin tưởng ông ta hoàn toàn, nhất định ông ta đang âm thầm mưu tìm cái gì đó."
Ngoài ra, còn có một vấn đề nữa xa hơn.
Vạn Yêu Quốc tốn sức trăm cay nghìn đắng, thả vật bị phong ấn ra, không thể chỉ để làm mai mối cho hắn.
Âm thầm đưa cánh tay đứt tới chỗ của hắn, nhất định là có mục đích, cái này dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết. Mà mục đích này, đối với hắn là tốt hay xấu?
Thần Thù tăng nhân nói, ta có thể chăm sóc cánh tay và Nguyên thần cho hắn đúng không? Đây là nguyên nhân Vạn Yêu Quốc đưa nó tới đây à?
Vậy tương lai sẽ có một ngày, bọn họ tới đây lấy lại cánh tay không? Đến lúc đó, mình sống hay chết, không ai chắc chắn được.
Lúc này, hắn nghe thấy giọng nói ôn hòa của Thần Thù tăng nhân vang lên trong đầu:
“Thủ bí (Giữ bí mật)!"
Mặt Hứa Thất An khựng lại.