TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 591: Chọc giận Nguyên Cảnh Đế (2)

"Bệ hạ!"

Hứa Thất An bước ra khỏi hàng, nghĩ một đao này hẳn là nên để chủ quan là mình chém ra.

Giọng hắn sục sôi: "Bệ hạ yên tâm, Trấn Bắc Vương không xứng làm người, bị thiên nhân cộng phạt, hiện đã đền tội. Sứ đoàn đã đưa thi thể hắn về kinh thành, hiện đang ở ngay ngoài hoàng cung.

"Xử lý thi thể này như nào, xin bệ hạ định đoạt."

Ùng ùng!

Bên tai như có sấm nổ, mặt Nguyên Cảnh Đế trắng bệch, không còn chút máu.

Hắn kinh ngạc nhìn Hứa Thất An, mắt lóe ánh đỏ, như bị một sự đả kích cực lớn, lần này, giọng khàn đi thật:

"Ngươi, ngươi, ngươi đang nói gì hả?"

Hứa Thất An lớn tiếng: "Bệ hạ, thi thể Trấn Bắc Vương đang ở ngay bên ngoài hoàng cung, bị ngũ mã phân thây, yên tâm, chết rất triệt để."

Bịch bịch bịch, đầu Nguyên Cảnh Đế như bị gậy gỗ đánh vào, đứng không vững, lảo đảo lui về phía sau, sắp sửa ngã ngửa.

"Bệ hạ!"

Lão thái giám vội kêu to, chạy tới đỡ Nguyên Cảnh Đế, giữ lại chút tôn nghiêm sau cùng cho hoàng đế.

"Cút!"

Nguyên Cảnh Đế gầm lên, đẩy lão thái giám ra, lảo đảo chạy ra khỏi ngự thư phòng, dáng vẻ vô cùng luống cuống, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Hắn, không còn duy trì được sự uy nghiêm và tĩnh khí của vua một nước.

"Mau, mau đi theo, bảo vệ bệ hạ, bảo vệ bệ hạ "

Tiếng kêu của lão thái giám dần dần đi xa.

Hứa Thất An cúi đầu, khóe miệng cong lên cười lạnh.

Nguyên Cảnh Đế lao ra ngự thư phòng, không chút hình tượng chạy như điên, gió thổi bay chòm râu dài của hắn, thổi đỏ đôi mắt hắn, trông không giống một hoàng đế, mà như một người chạy nạn đáng thương.

Cửa cung dần đã hiện ra trong tầm mắt, Nguyên Cảnh Đế nhìn thấy cấm quân đi theo sứ đoàn, nhìn thấy quan tài cấm quân đang gánh. Hắn dừng lại.

Lão thái giám dẫn hoạn quan và bọn thị vệ cuối cùng cũng đuổi kịp Nguyên Cảnh Đế, thở phào.

Bọn họ rì rì đi tới, yên lặng đứng sau lưng Nguyên Cảnh Đế, không ai dám nói một lời.

Một lát sau, Nguyên Cảnh Đế mới lại nhấc chân, từ từ đi về phía cấm quân, đi ra cửa cung, đi tới cạnh quan tài.

"Để xuống!"

Lão hoàng đế khàn khàn nói.

Quan tài nhẹ nhàng đặt xuống.

Nguyên Cảnh Đế lặng lẽ ngẩn ra nhìn quan tài, hồi lâu sau, hắn mới đặt tay lên nắp quan tài, ngay lúc bàn tay tiếp xúc với nắp quan tài, trán Nguyên Cảnh Đế nổi gân xanh.

Bởi vì nắp quan tài rất nhẹ, đây là một cái quan tài mỏng, hầu như chỉ có để tượng trưng, giữ thể diện cho Trấn Bắc Vương, dù gì cũng là đưa về kinh thành.

Bào đệ của hắn, mà chỉ được nằm một cái quan tài như này?

Nắp quan tài từ từ đẩy ra, thấy cảnh tượng bên trong, nhịp hít thở của Nguyên Cảnh Đế chợt trở nên dồn dập.

Thi thể Trấn Bắc Vương khô quắt, như một cái thây khô đã bị phong hóa nhiều năm, tay, chân và đầu đều bị tách hẳn ra.

Phịch phịch phịch, cấm quân và Vũ Lâm Vệ vội quỳ xuống, đứng đó nhìn hoàng đế bi thương, là tội đại bất kính.

Nhưng vẫn có mấy tên đầu đất, ví dụ như những cấm quân đi theo Hứa Thất An và sứ đoàn.

Hứa Thất An không nói gì, cũng quỳ xuống, bày tỏ sự tôn kính của mình đối với hoàng đế, trầm trầm nói:

"Bệ hạ nhất định phải giữ gìn long thể, đừng bi thương quá mức, quá đau lòng không thọ."

Nguyên Cảnh Đế hít sâu, sự căm ghét dành cho hắn vừa giảm đi đôi chút, đã nghe thấy hắn nói tiếp: "Nếu bách tính Sở Châu biết bệ hạ ngài đau lòng vì bọn họ như vậy, dưới cửu tuyền nhất định sẽ vui vẻ yên lòng."

Mặt Nguyên Cảnh Đế cứng đờ, hung tợn nhìn chằm chằm Hứa Thất An.

Hứa Thất An lúc này đã cúi đầu xuống, nên không nhìn thấy ánh mắt hung dữ mang theo ý bảo ‘câm miệng’ của Nguyên Cảnh Đế, tiếp tục cao giọng:

"Trấn Bắc Vương tàn sát ba mươi tám vạn người dân của Sở Châu thành, chết chưa hết tội, nhưng hắn chết rồi, tội danh lại vẫn chưa bị xử lý, là phơi thây, hay là dùng roi đánh thi thể, đều do bệ hạ định đoạt, thần quyết không dị nghị."

Vũ Lâm Vệ thủ thành hết hồn.

Đến lúc này họ mới biết, thi thể nằm trong quan tài là Trấn Bắc Vương uy danh hiển hách, Đại Phụng đệ nhất võ phu, bào đệ của bệ hạ.

Một võ phu thực lực ngập trời như vậy, mà mất mạng?

Càng khó tin hơn là, hắn, Trấn Bắc Vương, lại đi tàn sát ba mươi tám vạn người dân của Sở Châu thành?

Một tin tức kinh thiên động địa như vậy, không ai có thể dằn nổi cảm xúc của mình, tiếng bàn tán lập tức nổ tung. Cho dù Nguyên Cảnh Đế vẫn còn đang ở ngay đó, nhưng vẫn không thể làm cho các Vũ Lâm Vệ im miệng.

Nguyên Cảnh Đế đưa tay lên, chỉ về phía xa, đôi môi trắng nhợt từ từ phun ra một chữ: "Cút!"

Hứa Thất An giả bộ câm điếc, nói tiếp: "Bệ hạ định khi nào thì chiêu cáo thiên hạ?"

"Hứa! Thất! An!"

Nguyên Cảnh Đế gầm lên, giận đến cả người run rẩy, ngực muốn nổ tung, hét to:

"Ngươi nghĩ trẫm không dám giết ngươi thật hả? Trẫm sẽ giết ngươi ngay bây giờ, ngay tức khắc!"

Hắn xoay người, ra vẻ định rút bội đao của cấm quân bên cạnh.

"Bệ hạ xin bảo trọng long thể, ty chức xin được cáo lui."

Hứa Thất An thấy mục đích đã đạt được, thức thời chạy mất.

"Cút, cút đi cho trẫm!"

Nguyên Cảnh Đế hét lớn.

Trịnh Bố Chính Sứ định tiếp tục châm dầu, nhưng bị Lưu Ngự Sử kéo tay áo, vừa chắp tay, vừa kéo đi.

Người trong sứ đoàn đều rút lui, không ai nói với ai một lời, những lời nên nói, những chuyện cần bàn, đều đã quyết định xong sáng nay trên quan thuyền rồi.

Đả Canh Nhân nha môn.

Sau hơn tháng, Hứa Thất An cuối cùng cũng trở về, mục tiêu rất rõ ràng, đi tới Chính Khí Lầu, leo lên tầng bảy.

Ngụy Uyên mặc đồ xanh, thêu hoa văn màu thiên thanh, đầu cắm một cây trâm ngọc xanh đơn giản, hình tượng tiêu sái thoải mái, rất hợp với gương mặt tuấn tú, đôi mắt ẩn chứa tang thương.

Một sự mị lực của soái ca trung niên đập vào mặt.

Ngụy Uyên đang chơi cờ một mình, tay trái quân đen, tay phải quân trắng, ngẩng đầu nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Đã về rồi."

Hứa Thất An "Dạ", không hành lễ, buồn bực ngồi xuống bên bàn.

"Trấn Bắc Vương chết rồi!"

Hắn trầm trầm nói.

"Chết thì chết."

Ngụy Uyên nhìn chằm chằm vào bàn cờ, chân mày nhíu chặt, sự chú ý hoàn toàn không hề dành cho Hứa Thất An, nói: "Ngươi chờ một chút, ta đánh ván này xong rồi nói tiếp."

Hứa Thất An chợt đưa tay ra, kéo bàn cờ một cái.

Rào rào rào, các quân cờ rơi tán loạn xuống đất, bắn tung tóe khắp nơi.

Ngụy Uyên tức giận, giơ tay lên muốn đánh, nhưng rồi lại nhẹ nhàng buông xuống, hầm hừ: "Đánh ngươi ta còn ngại đau tay, pha trà đi."

Chờ Hứa Thất An pha trà xong, ông cầm ly trà, thổi thổi, nhưng không uống, giọng không nhanh không chậm: "Muốn hỏi cái gì?"

Hứa Thất An không dài dòng, nói thẳng: "Ngụy Công đã sớm biết địa điểm Trấn Bắc Vương đồ thành là Sở Châu thành?"

Ngụy Uyên gật đầu.

Yêu man hai tộc đột nhiên huy binh xuôi nam, kiếm chỉ Sở Châu thành, khả năng rất cao là Ngụy Công tiết lộ tin tức. Hứa Thất An chắc chắn điều đó, nên quyết định hỏi một vấn đề khác:

"Sao Ngụy Công biết được? Theo ty chức biết, ngay cả thuật sĩ tán tu cấu kết với Man tộc, lẫn yêu man hai tộc và tàn dư Vạn Yêu Quốc cũng đều phải bó tay."

"Đoán!"

Ngụy Uyên cười: "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Pháp thuật có thể mang tới sức mạnh kinh người cho người ta, nhưng quá lệ thuộc vào pháp thuật, cuối cùng lại làm che mắt người ta."

Câu trả lời này quả thực đã vượt ra khỏi dự liệu của Hứa-ăn-chơi, hắn cau mày:

"Ngụy Công, ý của ngài là, ngài là dựa vào sự hiểu biết về Trấn Bắc Vương, nên đoán ra Sở Châu thành? Nhưng yêu man hai tộc cũng rất hiểu biết Trấn Bắc Vương mà."

Ngụy Uyên cười nhạt: "Ai bảo với ngươi người ta đoán là Trấn Bắc Vương?"