TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 592: Thủ phụ đại nhân, Sở Châu xảy ra chuyện (1)

Không phải là đoán Trấn Bắc Vương? Ý Ngụy Công là người ông ấy đoán là Nguyên Cảnh Đế? Hứa Thất An từ từ gật gù, công nhận giải thích của Ngụy Uyên.

Theo sự thật ông đoán ra, Trấn Bắc Vương đồ thành dù không phải do Nguyên Cảnh Đế bày mưu đặt kế, thì cũng là mật mưu do hai huynh đệ bày ra. Như vậy, nói không chừng tàn sát Sở Châu thành là ý tưởng của Nguyên Cảnh Đế.

Nguyên Cảnh Đế làm tất cả những việc này, thật sự chỉ là để giúp Trấn Bắc Vương tấn thăng nhị phẩm? Dù ông ta cực kì tin tưởng Trấn Bắc Vương, khao khát hắn tấn thăng nhị phẩm, thì quá lắm cũng chỉ ngầm cho phép Trấn Bắc Vương đồ thành, như vậy mới phù hợp với của tâm cơ và lòng dạ Nguyên Cảnh Đế, phù hợp với đế vương tâm thuật của ông ta. Hứa Thất An cau mày:

"Thì ra là vậy, bệ hạ hắn, có còn mục đích nào khác hay không?"

Ngụy Uyên im lặng một hồi mới đáp: "Đó là một vấn đề nữa."

Không biết có nhìn lầm hay không, Hứa Thất An nhìn thấy Ngụy thanh y thoáng hoảng hốt.

Nguyên Cảnh Đế thật sự còn có mục đích khác? Mục đích này Ngụy Công biết, nhưng không muốn nói cho ta hay. Hứa Thất An tỉnh bơ:

"Tin tức ám tử Thải Nhi của Tam Hoàng huyện cho ta là giả đúng không?"

Hắn có trở về tìm Thải Nhi, tú bà nói nàng đã được một nam nhân chuộc đi rồi, ngay hôm sau ngày Hứa Thất An rời khỏi.

"Tìm lý do đẩy ngươi ra xa mà thôi, Sở Châu thành quá nguy hiểm, ngươi đến đó là dê vào miệng cọp." Ngụy Uyên cầm ly trà, vẫn chưa uống, nói:

"Câu hỏi tiếp theo muốn hỏi ta, có phải là ta tiết lộ tin tức Sở Châu thành cho man tử hay không không?"

Hứa Thất An gật đầu.

Ngụy Uyên cong môi lên giễu cợt:

"Bệ hạ đã âm thầm đưa kiếm trấn quốc ra khỏi Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu, cho người hỏa tốc đưa tới Sở Châu từ lâu. Hai huynh đệ họ không chỉ muốn đồ thành luyện đan, nếu cuối cùng địa điểm bị tiết lộ, họ còn định nhất lao vĩnh dật, giết luôn Cát Lợi Tri Cổ và Chúc Cửu.

"Thuận tiện đẩy cái tội đồ thành lên người man tử và yêu tộc, dù gì người dân Đại Phụng cũng sẽ chấp nhận cái giải thích này. Tin đồn Man tộc cướp bóc biên giới, cướp đi lương thực và con người đã mấy trăm năm nay chưa bao giờ ngừng cả.

"Trấn Bắc Vương để tích lũy thật nhiều tinh hoa sinh mạng, sau đó lấy linh uẩn của Vương phi để tấn thăng, chứ không tiếc tàn sát người dân Sở Châu thành. Đã như vậy, vậy thì để bọn họ chó cắn chó.

"Cát Lợi Tri Cổ và Chúc Cửu, chỉ cần bỏ mạng một người, áp lực của bắc cảnh sẽ giảm hẳn, người dân sẽ có được rất nhiều năm sống yên ổn. Nếu kẻ mất mạng là Trấn Bắc Vương, đó chính là đòn trừng phạt lớn nhất đối với hắn. Mà ta, sẽ thuận thế tiếp quản binh lực bắc cảnh, tạo cơ sở để sau vụ thu đánh Vu Thần Giáo ở đông bắc."

Dù gì cũng đều là chó cắn chó, ai chết ta cũng vỗ tay vui mừng, Hứa Thất An nhìn Ngụy Uyên, nói khẽ:

"Nhưng mà, nếu không có cao thủ thần bí kia xuất hiện, kết cục của chuyện này sẽ vẫn là Trấn Bắc Vương tấn thăng nhị phẩm, trở thành anh hùng Đại Phụng. Kết cục như vậy, Ngụy Công ngươi chấp nhận được hay sao?"

"Trấn Bắc Vương không tấn thăng nhị phẩm được đâu, bởi vì Vương phi sẽ bị ngươi hớt tay trên." Ngụy Uyên lại thổi trà, chứ không uống.

"Ngài, ngài cũng biết luôn?"

Hứa Thất An cứng đờ, cười nhạt: "Sao ngài biết được?"

Ngụy Uyên đặt ly trà xuống, tức giận: "Dùng đầu mà biết. Chuyện này sau này nói sau."

Dừng một chút, ông ta tiếp tục đề tài vừa rồi: "Nếu Trấn Bắc Vương trở thành người thắng, chiếm được huyết đan, đạt tới tam phẩm đại viên mãn. Vậy thì rất tốt, lúc đánh Vu Thần Giáo, sẽ cho hắn xung phong xông trận.

"A à, Vu Thần Giáo ồ ạt xâm chiếm biên ải, triều đình cần cao phẩm võ phu trấn giữ quân đội, mà thủ lãnh cao phẩm bắc phương lại đã mất mạng, Trấn Bắc Vương không thể viện cớ không quan tâm.

"Bắc cảnh xảy ra chuyện, cuối cùng cũng là chuyện ở chỗ tít xa, nằm ngoài tầm khống chế. Nhưng vào quân rồi, lên chiến trường, muốn trừng phạt Trấn Bắc Vương còn không đơn giản hay sao? Con mãnh hổ Vu Thần Giáo đó, còn hữu dụng hơn cả Cát Lợi Tri Cổ và Chúc Cửu."

Tiết lộ tình báo cho hai tộc yêu man, để bọn họ cùng chết với Trấn Bắc Vương, vừa là xua hổ nuốt sói, vừa để bầy sói phệ hổ, nếu hai tộc yêu man bị đánh bại, vậy thì để Trấn Bắc Vương tu vi tăng mạnh đi đối phó với Vu Thần Giáo, sau đó chờ cơ hội, lại dùng lại chiêu cũ.

Nếu Trấn Bắc Vương bị đánh bại, thì vừa trừng phạt tội đồ thành, vừa có thể khiến mình rời khỏi triều đình, lại nắm quân đội vào trong tay,man tử bắc phương hung ác điên cuồng, không có Trấn Bắc Vương, kẻ thích hợp trấn thủ bắc phương nhất là ai?

Câu trả lời không cần nói cũng biết.

Hứa Thất An lặng lẽ nuốt nước miếng, lắc đầu: "Nhưng mà, Trấn Bắc Vương có cấu kết với Vu Thần Giáo."

Ngụy Uyên cười ôn hòa: "Nếu lợi ích là nhất trí, ta cũng có thể cấu kết với Vu Thần Giáo. Nhưng khi lợi ích có mâu thuẫn, dù có là đồng minh thân tới đâu đi nữa cũng sẽ rút đao ra đối mặt với nhau. Nên, Trấn Bắc Vương dù không chết ở Sở Châu cũng không sao.

"Hứa Thất An, ngươi phải nhớ, kẻ thiện mưu, cần ẩn nhẫn. Cái dũng của kẻ thất phu, đương nhiên giúp ngươi nhanh trong nhất thời, nhưng thứ ngươi bị mất đi còn nhiều hơn."

Nhưng mà Ngụy Công, ta vốn là võ phu mà, không tin thần bất lễ Phật, không lạy quân vương bất kính thiên địa, khi điên lên dám lật tung cả trời đất, đấy mới là võ phu chân chính.

Đây là lúc đầu ngươi nói với ta nha?

Ngụy Uyên thiện mưu, thích nấp ở phía sau màn bố trí, từ từ đẩy tới, đa phần thời điểm, chỉ nhìn vào kết quả, chấp nhận sự tổn thất và hy sinh trong quá trình thực hiện.

Hứa Thất An biết mình không làm được chuyện đó. Hắn là người duy tâm, là người làm việc, đa phần thời điểm là chú trọng quá trình, chứ không phải là kết cục.

Ví dụ như, lúc Chu ngân la ô nhục thiếu nữ nhà tội quan kia, nếu Hứa Thất An lựa chọn ẩn nhẫn, thì đến hôm nay, hắn đã không làm cho cha con Chu gia phải ăn đắng rồi.

Lúc đó, hắn đã chọn một đao chém Chu ngân la trọng thương, bị kêu án chém ngang eo.

Đây chính là ý Ngụy Uyên muốn nói, phải ẩn nhẫn, kẻ sính cái dũng thất phu sẽ chỉ làm ngươi mất đi nhiều hơn.

Nhưng mà, cái giá của việc ẩn nhẫn sẽ là thiếu nữ vô tội kia bị một tên cầm thú lăng nhục, lăng nhục ngay trước mặt một đám nam nhân. Kết cục không phải treo cổ lên xà nhà thì cũng là cắm đầu xuống giếng.

Xong rồi báo thù có còn ý nghĩa không?

Thiếu nữ cũng đã chết rồi.

Suy nghĩ lúc đó của Hứa Thất An, không phải là sau đó đi trả thù, mà là muốn nữ tử kia được bình an.

Một đao chém xuống, ý niệm thông suốt, không thẹn với lòng.

"Rốt cuộc ta với Ngụy Công vẫn khác nhau." Hắn thở dài trong lòng, hỏi: "Ngụy Công, sao ngươi biết vương phi sẽ không gặp được Trấn Bắc Vương?"

Hắn vô cùng nghi ngờ, nghi ngờ kẻ bán đứng Vương phi, chính là Ngụy Uyên.

Ngụy Uyên từ từ nói: "Những tỳ nữ Dương Nghiên cho cấm quân đưa về, ta đều đuổi hết về Hoài Vương phủ. Với tính tình của Dương Nghiên, nếu những tỳ nữ này không có vấn đề, hắn sẽ cho đưa thẳng về Hoài Vương phủ, chứ không phải là đưa đến chỗ ta. Nên, những tỳ nữ này có vấn đề.

"Sau khi ta tra hỏi tình hình, biết Vương phi nhất định là đã được ngươi cứu đi. Dương Nghiên cũng có nghi ngờ này, nên mới cho người đưa bọn họ tới Đả Canh Nhân nha môn. Ngoài Dương Nghiên, chưa từng có ai nhìn thấy hiện trường, sự hiềm nghi về ngươi là "Hiềm nghi", người thường đều sẽ không nghi ngờ gì tới ngươi.

"Nhưng với tính tình đa nghi của bệ hạ chúng ta, chỉ cần có một chút khả năng, thì đều sẽ không bỏ qua. Đến lúc đó có thể sẽ phái người đi kiểm tra. Nhưng, lúc này hắn không có tâm tình và tinh lực đi quản chuyện Vương phi."

Khó trách trước khi rời khỏi Sở Châu, Dương Nghiên nói với mình, có chuyện thì đi hỏi Ngụy Công. Hứa Thất An thở phào nhẹ nhõm, có một đám đồng đội thần thật là một điều hạnh phúc.

Ngụy Uyên chợt híp mắt, bày ra sắc mặt nghiêm túc, nói:

"Trước khi sứ đoàn lên đường, bệ hạ từng ngầm báo cho ta Vương phi sẽ đi theo, ý hắn là đang cảnh cáo ta, không được giở trò, không ngờ hành tung của Vương phi vẫn bị tiết lộ ra ngoài."

Hứa Thất An giật mình: "Ngụy Công, liên quan tới chuyện này, ta muốn bẩm báo tình hình chi tiết."

Đôi mắt thâm thúy của Ngụy Uyên sáng lên, chỉnh tư thế ngồi một chút, nói: "Nói nghe xem."

"Sau lưng Man tộc có một đội thuật sĩ ngầm hỗ trợ. Hôm đó, khi ta đi giết người, phát hiện có một thuật sĩ đang trà trộn trong đám cao thủ Man tộc."

Ngụy Uyên trầm ngâm: "Chính là kẻ chủ đạo đằng sao án thuế bạc?"

Hứa Thất An mắc nghẹn, lòng thầm than, với trí khôn của Ngụy Uyên, sao mà bỏ qua tên thuật sĩ thần bí bất ngờ xuất hiện trong án thuế bạc được.