Theo quy củ, tra án xong, quan viên tham gia tra án sau khi trở lại kinh thành, thì việc đầu tiên phải làm là tiến cung gặp vua, báo cáo công việc.
Trước đó, phải viết tấu chương gấp hoặc không gấp, gửi về kinh thành trước.
Dù vào vào triều tấu sớ bình thường, hay là gặp chuyện đại sự, thì trước đó đều phải viết tấu đưa về kinh thành, nếu là tấu gấp, thì dựa theo độ gấp mà cho truyền thư dạng sáu trăm dặm hay tám trăm dặm.
Nếu không phải gấp, thì gửi thường đưa trước về kinh.
Cũng để giữ sự uy nghiêm của quân vương, gặp phải đại sự thì vẫn bình tĩnh, để hoàng đế có nhiều thời gian hơn để suy nghĩ, thương lượng với đại thần tâm phúc.
Nhưng có một loại tình huống ngoại lệ, là tạo phản.
Bách tính của Sở Châu thành bị tàn sát không còn một mống, thành hủy người mất; Trấn Bắc Vương đền tội ở trong thành, Đại Phụng không còn thần tướng trấn quốc. Chuyện lớn như vậy, vốn phải là tin báo gấp tám trăm dặm, nếu mà ngựa có cánh, thì gấp một ngàn dặm cũng sử dụng.
Thế nhưng, sứ đoàn lại không hề có tấu báo về, không thông báo triều đình, dĩ nhiên không phải sứ đoàn có ý muốn tạo phản.
"Chúng ta làm vậy là để triều đình và bệ hạ trở tay không kịp!"
Đây là lời của Trịnh Hưng Hoài Bố Chính sứ.
Triều đình có đại loạn vì chuyện này, hắn mới có thể từ trong hòa giải, làm việc, thuyết phục những bằng hữu cũ năm xưa, thuyết phục Vương Thủ phụ, tập hợp tất cả quan viên thành một phe.
Sứ đoàn rời khỏi quan thuyền, cấm quân khiêng theo một chiếc quan tài mỏng, trong quan tài là thi thể của Trấn Bắc Vương, thi thể được chắp vá, nhưng rất là hoàn chỉnh.
Trên bến tàu, công đầu có kinh nghiệm phong phú lập tức quát các phu khuân vác lùi ra sau, tránh đường cho các quan lão gia, thậm chí còn không cho phép vây xem.
Vì thế này thường có nghĩa là trong số các quan lão gia có người hy sinh. Nếu ngươi dám lộ ra vẻ đứng xem kịch vui, khả năng rất cao sẽ bị đồng bạn của người mất giận cá chém thớt.
Năm ngoái, các công đầu đã gặp phải một chuyện tương tự, ấy là lúc đầu xuân, trên sông vẫn còn những mảng băng nhỏ trôi lờ lững, có một chiếc quan thuyền nghe nói từ Vân Châu đến bến tàu.
Một nhóm Đả Canh Nhân gánh mấy chiếc quan tài xuống, có mấy công đầu tưởng mình đứng đã đủ xa, xì xào bàn tán, chỉ chỉ chỏ chỏ, lấy đó làm đề tài câu chuyện giết thời gian.
Kết quả bị ngân la dẫn đầu phế hai chân, vả rớt hết cả răng, ném xuống sông, mất nửa cái mạng.
Mọi người khiêng quan tài, từ bến tàu vào thành, rồi vào trong nội thành, vào hoàng thành, đến hoàng cung thì bị cản lại.
Hứa Thất An đứng đầu, trái là hai Ngự sử, bên phải là Đại Lý Tự Thừa và Trần Bộ đầu.
"Ngươi đi bẩm báo bệ hạ, sứ đoàn đi Sở Châu tra án hồi kinh báo cáo công việc." Hứa Thất An ra lệnh.
"Chư vị đại nhân xin chờ một chút."
Vũ Lâm Vệ thủ thành khom người, vội chạy chậm vào cung.
Trong tẩm cung, Nguyên Cảnh Đế đang ngồi xếp bằng, nhắm mắt thổ nạp.
Một hoạn quan bước nhanh tới ngưỡng cửa, cúi đầu, không nói lời nào.
Lão thái giám cận thân hầu hạ Nguyên Cảnh Đế liếc nhìn một cái, nhìn lại lão hoàng đế, rồi khe khẽ đi ra, hỏi nhỏ: "Chuyện gì?"
Tiểu hoạn quan thì thầm vào tai lão mấy câu.
Lão thái giám nhíu mày, phất tay, đuổi hoạn quan đi.
Lão rón rén trở lại bên cạnh Nguyên Cảnh Đế, thận trọng gọi nhỏ: "Bệ hạ."
Lúc Nguyên Cảnh Đế ngồi tĩnh tọa tu đạo, là không được phép quấy rầy, trừ phi có chuyện gấp.
Lão thái giám bầu bạn Nguyên Cảnh Đế nhiều năm, chút hiểu biết này đương nhiên phải có.
Nguyên Cảnh Đế mở mắt, từ từ hỏi: "Chuyện gì?"
Lão thái giám khom người: "Sứ đoàn đi Sở Châu tra án đã về, đang ở ngay ngoài cung, chờ bệ hạ triệu kiến."
Nguyên Cảnh Đế nhíu mày, nhìn lão thái giám, hỏi: "Sao không thấy nội các gởi thư báo từ Sở Châu?"
Sứ đoàn trở về tới kinh thành rồi, thế mà bây giờ hắn mới biết.
Nguyên Cảnh Đế híp mắt, trầm ngâm chốc lát, từ từ nói: "Cho bọn họ đến ngự thư phòng."
Lão thái giám xoay người rời khỏi.
Nguyên Cảnh Đế mặt không cảm xúc, như một pho tượng.
Sứ đoàn được một hoạn quan áo xanh dẫn vào cung, những người còn lại, và quan tài, dĩ nhiên là không được vào.
Dù trong đó là thi thể của Trấn Bắc Vương, thì cũng phải được hoàng đế triệu kiến mới được đi vào cung, huống chi tình hình hiện giờ, ngoài sứ đoàn, trong hoàng cung không có ai biết ở trong quan tài là thi thể của Đại Phụng đệ nhất võ phu, bào đệ của Nguyên Cảnh Đế.
Mọi người đi vào ngự thư phòng, im lặng đứng chờ, một khắc sau, Nguyên Cảnh Đế dẫn mấy hoạn quan tới.
Lão hoàng đế mặc đạo bào, tóc đen nhánh, ống tay áo rộng bay bay, không ngồi xuống sau án, mà đứng trước mặt sứ đoàn, uy nghiêm quét mắt một vòng, thanh âm trầm ổn:
"Trẫm đã sai người hỏi qua nội các, chưa từng nhận được thư của các ngươi."
Lão hoàng đế nhìn Hứa Thất An, có vẻ thấy tiểu tử này là võ phu thô bỉ, nên bỏ qua, quay qua hỏi hai Ngự sử và Đại Lý Tự Thừa:
"Các ngươi không hiểu quy củ hay sao?"
Hai Ngự sử và Đại Lý Tự Thừa cúi đầu, chưa kịp nói gì, Trịnh Hưng Hoài đã dậm chân tiến lên, chắp tay:
"Bệ hạ, Sở Châu thành đã bị phá hủy, làm sao truyền tin?"
Nguyên Cảnh Đế lúc này mới để ý tới Trịnh Hưng Hoài, nhìn hắn chăm chú, "Trịnh ái khanh, ngươi là Sở Châu Bố Chính sứ, không được triều đình cho phép, sao dám tự mình hồi kinh?"
Đây là tội tùy tiện rời khỏi cương vị.
Trịnh Hưng Hoài cười thảm, không cam lòng yếu thế khi đối mặt với Nguyên Cảnh Đế: "Sở Châu thành không còn, cái danh Bố Chính sứ này của ta, chỉ là hữu danh vô thực."
Tự xưng "Ta" chứ không phải là "Thần", cảm xúc của Trịnh đại nhân không đúng nha. Lòng như tro tàn, nên không sợ hãi nữa? Hứa Thất An nhíu mày.
"Sao lại nói thế?" Chân mày Nguyên Cảnh Đế như chạm vào nhau.
Trịnh Hưng Hoài hít sâu, cao giọng: "Sở Châu Tổng binh Trấn Bắc Vương, vì tấn thăng nhị phẩm, cấu kết Vu Thần Giáo và Địa Tông đạo thủ, tàn sát ba trăm tám mươi ngàn sinh mạng của Sở Châu thành.
"Thần, thượng thư vạch tội Trấn Bắc Vương, thỉnh bệ hạ làm chủ cho bách tính vô tội chết thảm, nghiêm trị Trấn Bắc Vương."
Nói xong, hắn moi trong tay áo ra một bức tấu chương, hai tay trình lên.
"Thần, thượng thư vạch tội Trấn Bắc Vương, thỉnh bệ hạ làm chủ cho bách tính vô tội bị chết thảm, nghiêm trị Trấn Bắc Vương."
Người trong sứ đoàn thi nhau lấy tấu chương ra, hai tay trình lên. Trong đó, chiết tử của Hứa Thất An là do Lưu Ngự Sử viết dùm.
Mặc dù Hứa Thất An một mực không thừa nhận mình thô bỉ, tự tin mình có giáo dục chín năm bắt buộc, học thức uyên bác, nhưng cái thứ văn phong cổ này, hắn chỉ có nước chắp tay, bày tỏ không thể ra sức.
Chủ yếu là chữ viết quá gớm.
Nghe được tin, Nguyên Cảnh Đế sững ra nhìn sứ đoàn hồi lâu, mới đưa tay lên, run run đưa về phía tấu chương.
Hồi lâu sau, Nguyên Cảnh Đế đọc tấu chương xong, khàn khàn hỏi: "Trấn Bắc Vương, đang ở đâu?"
Kỹ năng diễn xuất của cẩu hoàng đế tuyệt vời thật. Hắn với Ngụy Công có thể cùng lập đài tiêu hí, thi đấu giành ngôi vị ảnh đế với nhau. Hứa Thất An thầm mắng.
Chuyện đồ thành, sao Nguyên Cảnh Đế có khả năng không biết được, có khi hắn ta còn là một trong kẻ bày mưu đằng sau màn.
Hắn cố ý hỏi như vậy, chắc còn tưởng Trấn Bắc Vương vẫn còn đang ở bắc cảnh tiêu dao sung sướng nhỉ?