Con đường làm quan của Trịnh Hưng Hoài không hề thuận lợi, vì tính hắn quá cứng, không muốn hùa theo bè đảng, nên đắc tội thủ phụ đương triều, bị cách chức ném đến bắc Sở Châu, làm bát phẩm Huyện lệnh.
Lúc đầu, hắn không thích Sở Châu, vì nơi này lạnh giá nghèo khổ, dân tình cứng đầu lì lợm, cuối cùng hắn cũng thông suốt, bỏ hết vốn liếng tích cóp, tìm người quen đút lót quan hệ, muốn lại được thuyên chuyển về kinh thành.
Đến một năm, kị binh Man tộc ào ào tràn tới, cướp bóc suốt mười mấy dặm.
Sau chuyện đó, Trịnh Hưng Hoài bị phái đi ủy lạo nhân dân, thị sát tình hình. Lúc đến điền canh, thấy cảnh ruộng xanh bị thiết kỵ chà đạp, ở trên quan đạo, thấy những thi thể bị Man tộc ăn thịt chẳng còn lành lặn, lúc đi vào trong núi, thấy những bách tính may mắn tránh được một kiếp, nhìn gương mặt nghèo khổ và tang thương của họ.
Trịnh Hưng Hoài nhớ tới mẫu thân đã qua đời nhiều năm.
Sau đó, vị thủ phụ kia trí sĩ, nhờ bạn cùng trường và các bằng hữu trong triều giúp đỡ, có ý thuyên chuyển hắn về kinh thành.
Nhưng lúc đó Trịnh Hưng Hoài đã không còn muốn rời khỏi Sở Châu nữa, vì hắn đã dốc hết tinh lực, tâm huyết của mình vào mảnh đất này.
Hắn vô cùng liều mạng, thường thức trắng đêm xử lý chính vụ, cứ như làm vậy, sẽ đền bù lại được những gì hắn thiếu mẫu thân mình.
Thời gian thấm thoát, mười tám năm trôi qua như tên bắn, hơn nửa đời người Trịnh Hưng Hoài đều dành cho Sở Châu, đến hôm nay lại rơi vào kết quả trở thành người cô đơn.
"Công danh lợi lộc nhất chỉ thư, bất quá dương hôi vu trần thổ" (công danh lợi lộc viết cho nhiều, rồi cũng trở về với bụi đất) Trịnh Bố Chính Sứ thốt lên một câu thơ bi thương, lã chã rơi lệ.
Rượu nghiêng đổ xuống, làm bụi văng lên.
Một lúc rất lâu không ai nói gì, mãi đến khi Trịnh Hưng Hoài đã bình tĩnh lại, Đại Lý Tự Thừa mới hắng giọng:
"Khuyết Vĩnh Tu sợ tội đã bỏ trốn, Trấn Bắc Vương đã đền tội, nhưng tội của bọn họ vẫn chưa được chiêu cáo thiên hạ, Trịnh Bố Chính Sứ là nhân chứng chính, vốn dĩ phải cùng chúng ta hồi kinh. Nhưng tình hình Vân Châu thành thế này, bắc cảnh hôm nay cần người ở lại để chủ trì đại cuộc."
Lưu Ngự Sử nhíu mày, phân tích: "Sở Châu thành toàn bộ ba mươi tám vạn người dân đều đã chết thảm, việc cần giải quyết bây giờ, chỉ cần sắp xếp ổn thỏa cho hơn hai mươi ngàn tướng sĩ là được.
"Quận huyện những châu khác, vẫn giữ nguyên như cũ, không cần phải lo gì nhiều. Man tộc và yêu tộc, qua trận đại chiến này, đã sợ đến vỡ mật. Chúng rất sợ cao thủ thần bí kia, trong thời gian ngắn sẽ không xâm lược biên giới nữa, thậm chí sẽ không dám trong rất nhiều năm tới."
Trịnh Hưng Hoài trầm ngâm một lúc, nhìn Dương Nghiên: "Tú tài không chưởng binh, Bổn quan thành thạo xử lý chính vụ, nhưng chuyện quản lý quân đội thì là dân ngoài nghề. Dương kim la, ở đây tu vi của ngươi là cao nhất, còn có cả kinh nghiệm chưởng binh, vừa vặn quản lý lẫn chấn nhiếp sĩ tốt."
Dương Nghiên gật đầu, nhàn nhạt đáp: "Được."
Thật ra thủ lĩnh là Chu Quảng Hiếu bản thăng cấp nhỉ, trầm mặc ít nói, nhưng rất là chịu làm, vô cùng đáng tin. Hứa Thất An từ đầu tới đuôi không hề chen miệng.
Vì những gì hắn muốn nói, đều bị những vị quan này nói hết rồi.
"Đúng rồi, " hắn chợt nhớ tới một chuyện: "Mang luôn thi thể Trấn Bắc Vương về kinh đi, hắn là nhân vật chính của án này, dù đã chết, vẫn phải mang về kinh."
"Chuyện này là đương nhiên." Trịnh Bố Chính Sứ gật đầu.
Thi thể Trấn Bắc Vương, dù có thế nào cũng phải mang trở về kinh thành.
Vụ án này, giết Trấn Bắc Vương chẳng qua là kết thúc giai đoạn đầu, định án hoàn chỉnh, mới gọi là hoàn mỹ thu quan.
Thấy chuyện đã nói xong, Dương Nghiên nhìn Hứa Thất An, trầm giọng: "Đi theo ta."
Thủ lĩnh, dáng vẻ nghiêm túc, giọng điệu ra lệnh này, giống y như giáo viên chủ nhiệm trung học của ta ấy! Hứa Thất An ngoan ngoãn đi theo.
Hai người đi ra một quãng, Dương Nghiên dừng lại, xoay người nói:
"Lúc Trấn Bắc Vương hiến tế dân chúng trong thành, ta nhìn thấy hồn phách của dân chúng đều bị hút xuống dưới đất, giống như dưới lòng đất có một cái trận pháp. Nhưng sau đó, ta cho đào xuống, đào cả ba thước, cũng không tìm được gì cả."
Hồn phách tụ xuống lòng đất? Cái gì thế nhỉ, Trấn Bắc Vương đồ thành không phải là để luyện chế huyết đan à? Hứa Thất An nghe xong, phản ứng đầu tiên chính là:
Diệu Chân, ta cần ngươi!
Kiến thức liên quan tới hồn phách là điểm mù của Hứa Thất An, tìm Lý Diệu Chân là chuẩn nhất. Dù Lý Diệu Chân học nghệ không tinh, thì cũng không sao, còn có lão cáo già Kim Liên đạo trưởng.
Dương Nghiên nhìn hắn chăm chú, hỏi: "Ngươi có đầu mối gì không?"
Ưu điểm của giao thiệp rộng rõ quá đi, sau này mình phải tiếp tục phát huy mới được. Đúng rồi, vẫn còn chưa đưa kiếm nhỏ khắc bằng ngọc Hoàng Du cho quân nương! Hứa Thất An nghĩ lung tung, trầm giọng:
"Thủ lĩnh, chờ ta một chút, ta đi vệ sinh một cái."
Dương Nghiên biết hắn có mảnh vỡ Địa Thư, Tử Liên đạo trưởng kia, hồi đó chính là do Dương Nghiên giết chết mà.
Hứa Thất An rời khỏi tường thành, tìm một chỗ vắng, lôi mảnh vỡ Địa Thư ra, dùng thân phận số ba nhắn tin: 【Kim Liên đạo trưởng, ta có chuyện muốn nói riêng với ngươi.】
Trời đã khuya, thành viên Thiên Địa Hội nhìn thấy tin nhắn, trong lòng ai nấy đều phức tạp.
Dạo này chả hiểu sao bà nương Lý Diệu Chân cứ hai ngày ba bữa lại đòi che chắn mọi người, bây giờ tới lượt số ba bắt chước.
Mấy giây sau, Kim Liên đạo trưởng nhắn tin lại: 【Chuyện gì?】
【Số Ba: Diệu Chân đâu, cho Diệu Chân tham gia vào nữa.】
Kim Liên thở dài, nhắn tin: 【Diệu Chân, ngươi tham gia vào đi.】
【Số Hai: Ngươi tìm ta làm gì? Có lời mau nói, có rắm mau đánh.】
Cái quái gì đấy, sao mà nóng thế? Hứa Thất An nhắn tin: 【Ngươi có vẻ không được vui, sao thế?】
Lý Diệu Chân: 【à, cái nữ nhân kia của ngươi là sao vậy hả? Sai sử ta cứ như nha hoàn ấy, ai không biết còn tưởng nàng ta là Vương phi đấy! Cái bộ dạng sai khiến tự nhiên đó, trông rất bực người.】
Ngài cũng giống Chung Ly, là đại tiên đoán sư hả? Hứa Thất An nhắn tin an ủi thánh nữ: 【Đừng thèm so đo với nàng ta, đấy là thói quen của nàng ta thôi.】
Cái bà Vương phi ngu xuẩn này, chắc không phải là cố ý đâu. Vì nàng ta đã làm Vương phi quá nhiều năm, luôn có cẩm y ngọc thực, nha hoàn phục vụ, tạo nên rất nhiều thói quen trong cuộc sống, không phải nói đổi là đổi được ngay.
Trừ phi Lý Diệu Chân cũng giống hắn, không ngừng đánh cho nàng ta tỉnh.
Lý Diệu Chân: 【Có chuyện gì thì nói nhanh, đừng quấy rầy ta tĩnh tọa.】
Rõ ràng là vẫn chưa nguôi giận, nóng quá đi, ta mắng nàng ta cho ngươi nha? Hứa Thất An nhắn tin:
【Ta thấy ngươi không cần khắc khổ vậy đâu, với thiên tư của Phi Yến nữ hiệp chúng ta, chỉ cần bỏ một phần tinh lực vào tu hành, là đủ ngạo thị đồng bối rồi.】
Lý Diệu Chân nhắn tin: 【Hừ, có cảm giác ngươi đang gạt ta đó.】
Nhưng trong lòng nàng đã thấy dễ chịu hơn.
Hứa Thất An: 【Kim Liên đạo trưởng thấy thế nào?】
Kim Liên đạo trưởng: 【Ta thấy các ngươi không hề tôn trọng ta.】
Cứ như lớp học ồn như cái chợ nghênh đón chủ nhiệm lớp ấy, Hứa Thất An và Lý Diệu Chân không dám tán gẫu nữa. Hứa Thất An vội đi vào chủ đề chính:
【Là thế này, lúc Trấn Bắc Vương hiến tế người dân Sở Châu thành, Dương Nghiên chính mắt nhìn thấy hồn phách của dân chúng bị hút xuống lòng đất, nhưng sau đó không làm sao tìm được đầu mối.】
Lý Diệu Chân trả lời: 【Có trận pháp để lại không?】
Dương Nghiên không nói là có, nên Hứa Thất An trả lời: 【Không.】
Lý Diệu Chân im lặng.
Kim Liên đạo trưởng nhắn tin: 【Nghe Diệu Chân nói tình hình mấy hôm trước, cao thủ tham gia có cả đạo thủ Địa Tông và Vu Thần Giáo. Ừm, đều là cường giả lĩnh vực nguyên thần, dù có trận pháp hay không cũng như nhau.】
【Ừ, Đạo Môn và Vu Thần Giáo tuy đều là luyện quỷ nuôi quỷ, nhưng cơ bản là đều không cần thu thập nhiều hồn phách như vậy. Trừ phi muốn luyện chế Hồn Đan.】
Nhà có người già như có của quý, quả nhiên vẫn là Kim Liên đạo trưởng kinh nghiệm phong phú hơn. Hứa Thất An nhắn tin: 【Hồn Đan? Hồn Đan là cái gì? Có tác dụng gì?】
Kim Liên đạo trưởng nhắn đáp: 【Tác dụng thì nhiều, ví dụ như tăng cường nguyên thần, hoặc có thể dùng làm tài liệu luyện đan, luyện chế pháp bảo, tu bổ hồn phách không đầy đủ, bồi dưỡng khí linh vân vân. Cũng có khả năng là Địa Tông đạo thủ cần Hồn Đan. Hơn nữa, đồ thành sinh ra oán khí và lệ khí, loại đại ác này chính là thuốc đại bổ đối với hắn.】
Nên, Địa Tông đạo thủ là vì Hồn Đan mới hợp tác với Trấn Bắc Vương? Hứa Thất An bừng tỉnh gật đầu.
【Số Ba: Như vậy, hắn có khả năng tiếp tục đồ thành nữa không?】 Địa Tông đạo thủ là nhị phẩm đó!
Hứa Thất An lo hỏi.
【Số Chín: à, hắn không dám đâu, vì hắn đang cách thiên kiếp rất rất gần, mà với trạng thái hiện giờ của hắn, thì hắn không dám độ kiếp, nên ngươi không cần phải lo hắn tàn sát sinh linh, trừ phi hắn không muốn sống nữa.】
Hứa Thất An nghe vậy thì yên tâm.
Kết thúc nhắn tin, hắn trở lại tường thành.
Dương Nghiên liền quay qua nhìn.
Hứa Thất An trầm trầm nói: "Vừa rồi ta chợt nghĩ, những hồn phách đó hẳn đã được luyện chế thành Hồn Đan. Rất có khả năng đó là thù lao để Địa Tông đạo thủ hợp tác với Trấn Bắc Vương."
Hồn Đan chính là cái gọi là “đại ác nhất” trong lời của Địa Tông đạo thủ? Dương Nghiên từ từ gật đầu.
Lúc đó hắn ở hiện trường, dù cách khá xa, nhưng vẫn nghe được rất rõ ràng.
Chuyện tiếp theo, là xác định vụ án đồ thành Sở Châu, lập tội danh cho Trấn Bắc Vương và Khuyết Vĩnh Tu, việc này ắt là sẽ gặp trở ngại. Dương Nghiên nói:
"Có việc thì tìm Ngụy Công, lắng nghe ý kiến của ngài ấy, đừng có lỗ mãng làm bậy bạ, biết chưa?"
Dừng một chút, hắn nói khẽ: "Nếu Ngụy Công thấy chuyện này không thể làm trái, thì ngươi cũng nhất định không được cậy mạnh."
Hứa Thất An nhìn hắn, không nói lời nào.
Đầu tháng năm, đầu mùa hè.
Một chiếc quan thuyền từ Sở Châu rẽ sóng từ từ lái vào địa giới kinh thành, cập vào bến tàu kinh thành.
Sứ đoàn đứng trên boong, nhìn dòng người như dệt cửi, nhìn bến tàu người đông rộn ràng, trong lòng muôn vàn cảm khái.
Lúc đi Sở Châu, là trời đầu xuân, đến khi trở lại kinh thành, đã là đầu mùa hè.
Những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian đó, nếu là người bình thường, hẳn đủ để khoác lác trên người, có thể thổi phồng cả cả đời.
Người của sứ đoàn đều thở phào, ánh mắt rực lên sự tin tưởng.
Họ đem về kinh thành một tin tức vô cùng nặng ký.
Đại Phụng không còn Trấn Bắc Vương.
p/s: chủ nhật nghỉ nha!