Sở Châu thành hiện giờ đã bị phá hủy, hắn là Sở Châu Bố Chính Sử, có trách nhiệm phải thu dọn tàn cuộc, tiện thể nói cho hắn biết Trấn Bắc Vương đã mất mạng, không cần phải trốn đông trốn tây nữa.
Trên đường đi, hắn nhờ Kim Liên đạo trưởng che chắn thành viên Thiên Địa Hội, mở trò chuyện riêng với Lý Diệu Chân, hỏi nàng đang ở đâu.
Không chút ngạc nhiên khi bị thánh nữ Thiên Tông mắng cho một trận, sau đó nói cho hắn tin Trấn Bắc Vương mất mạng.
Hứa Thất An "thất kinh", không ngừng kêu lên “không thể nào”, bày tỏ trọn vẹn sự “khiếp sợ” của mình.
Làm Lý Diệu Chân khá là đắc ý, không còn giận hắn nữa.
Hứa Thất An bảo nàng lấy việc "Hứa ngân la đang trên đường chạy tới" làm lý do, rời khỏi Sở Châu thành, tới sơn cốc hội hợp.
Đến trưa, Hứa Thất An đã tới sơn cốc, hôm đó sau khi từ biệt Trịnh Hưng Hoài, hắn đã sắp xếp cho vương phi ở khách sạn của huyện gần đó, vốn cách sơn cốc không xa.
Trong sơn động, bên đống lửa hừng hực, Lý Hãn và Triệu Tấn chia gà nướng, thỏ nướng cho nhau.
Thân Đồ Bách Lý nhắm mắt, ngồi xếp bằng thổ nạp.
Ngụy Du Long thì chùi đại khảm đao, trầm giọng:
"Không biết Hứa ngân la và Phi Yến nữ hiệp thế nào, Khuyết Vĩnh Tu và Trấn Bắc Vương rất ghê gớm, nếu bị bọn họ phát hiện ra đầu mối, rất có thể sẽ dẫn tới họa sát thân. Mà nếu họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì chúng ta cũng rất có khả năng bị tìm ra."
Đường Hữu Thận quét mắt ra cửa hang, rồi thu mắt về, ôm trường thương, nhắm mắt dưỡng thần.
Trịnh Hưng Hoài khoát tay, giọng nhỏ nhẹ, nhưng rất là chắc chắn: "Sẽ không đâu, dù hai người họ không thu hoạch được gì, thì cũng sẽ không bị Trấn Bắc Vương và Khuyết Vĩnh Tu để mắt tới."
Thiếu phụ duy nhất trong đám hỏi: "Sao Trịnh đại nhân lại chắc chắn như vậy?"
Trịnh Hưng Hoài: "Phi Yến nữ hiệp xông xáo giang hồ, thường xen vào chuyện người khác, nhưng vẫn lập ra được danh tiếng như vậy mà bình yên vô sự, đương nhiên không phải loại người lỗ mãng. Còn Hứa ngân la, phá một đại án, có lẽ là vận khí, nhưng không ngừng phá hết vụ này đến vụ khác, chỉ có thể chứng minh hắn có năng lực."
Mọi người từ từ gật đầu.
Cả Phi Yến nữ hiệp lẫn Hứa ngân la, đều mang tới cho người ta cảm giác là rồng phượng trong loài người, chính là loại người mà giao việc cho họ, thì sẽ vô cùng an tâm, không cần cả ngày lo sai hỏng.
Thân Đồ Bách Lý chợt mở mắt, nói vừa nhỏ vừa nhanh: "Có người tới."
Lý Hãn và Triệu Tấn lập tức ném đồ trong tay, cầm vũ khí lên, cùng mọi người lao ra sơn động.
Người tới là một nam một nữ.
Nam nhân dương cương anh tuấn, khí độ bất phàm, chính là ngân la Hứa Thất An. Còn nữ, họ chỉ liếc một cái rồi bỏ qua, vì người này bước chân không có chương pháp, bước thấp bước cao đi theo bên cạnh Hứa ngân la.
Nhan sắc bình thường, đi nhanh còn thở hơi hổn hển, là một nữ tử bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Trịnh Bố Chính Sứ tiến ra, chắp tay chào: "Hứa ngân la."
Các võ phu đi theo Trịnh Hưng Hoài kinh ngạc, tối hôm qua Hứa ngân la còn thề thốt chân thành nói sẽ đi Sở Châu thành tra án, không dè mới hôm nay đã quay trở lại.
Chỗ này cách Sở Châu thành tới mấy trăm dặm, chút thời gian này, không đủ để đi từ đây qua đó.
Hứa Thất An không dài dòng, đi thẳng vào vấn đề: "Ta nhận được tin, Trấn Bắc Vương đã mất mạng ở Sở Châu thành. Ta tới để đón các ngươi qua đó."
Sấm sét giữa trời quang!
Trịnh Bố Chính Sứ cứng ngắc, mắt từ từ trừng to ra, miệng từ từ há rộng, thế này Hứa Thất An mới biết, thì ra đây mới là biểu hiện của sự khiếp sợ chân chính.
Chúng hiệp sĩ lặng lẽ nhìn nhau, nhìn thấy hai chữ "Không tin" trong mắt nhau.
“Có, có phải tin tức có sai lầm gì không? "
Trịnh Bố Chính Sứ bước lên mấy bước, nét mặt phức tạp, vừa hy vọng xa vời tin tức này là thật, vừa cho tin mà Hứa Thất An nhận được là tin sai.
Đám Thân Đồ Bách Lý không nói gì, nhưng cũng đều nghĩ Bố Chính Sử đại nhân có lý.
Đương nhiên là thật, Trấn Bắc Vương là tự tay ta làm thịt mà! Hứa Thất An cười gật đầu: "Không sai đâu, là thật."
Thịch, thịch, thịch, Trịnh Bố Chính Sứ nghe thấy tiếng tim mình đập cuồng loạn.
"Phi Yến nữ hiệp sẽ tới ngay, nàng biết chuyện đã xảy ra." Hứa Thất An ném nồi ngay tức khắc.
Mọi người quay vào sơn động, thấp thỏm chờ.
Vương phi ngoan ngoãn ngồi cạnh Hứa Thất An, gặm đùi gà, Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân đang cố gắng đóng vai một người đi đường giáp vô hình.
Trên đường tới đây, Hứa Thất An đã nói cho nàng nghe thân phận của Trịnh Hưng Hoài, biết người nhà hắn đều đã chết trong trận đồ thành.
Mặc dù mình và Trấn Bắc Vương không có tình cảm, nhưng dù gì cũng có danh phận vợ chồng, Vương phi thấy áy náy với Trịnh đại nhân.
Nửa giờ sau, Lý Diệu Chân tới sơn cốc, hạ phi kiếm, nhẹ nhàng đi vào sơn cốc.
Nàng nhìn một vòng mọi người đã chờ sẵn ngoài cửa động, khẽ gật đầu, hơi dừng mắt trên người Vương phi với sắc đẹp bình thường một chút.
"Phi Yến nữ hiệp, Hứa ngân la nói, nói Trấn Bắc Vương đã mất mạng ở Sở Châu thành?"
Trịnh Bố Chính Sứ vội bước tới, nhìn Lý Diệu Chân chằm chằm.
Lý Diệu Chân cho một câu trả lời khẳng định: "Đúng vậy, thi thể hắn vẫn còn ở Sở Châu thành."
Rồi sơ lược kể lại cuộc chiến ở Sở Châu thành cho mọi người nghe.
Trịnh Bố Chính Sứ nghe xong, từ từ gật đầu, đôi mắt đầy tia máu khẽ lướt một vòng, nói khẽ: "Bổn quan, Bổn quan muốn ở một mình một lúc."
Chắp tay, xoay người, từ từ đi trở về hang.
Mấy giây sau, từ trong hang vọng ra tiếng khóc nức nở.
Hứa Thất An thở dài, chợt nghe thấy tiếng Lý Diệu Chân truyền âm: "Nàng ta là ai?"
"Một người mạng khổ, vừa lúc ta có chuyện muốn nhờ ngươi, án huyết đồ ba ngàn dặm đã xong, phần giải quyết tiếp sau không cần ngươi để ý. Ngươi giúp ta đưa nàng ta hồi kinh có được không? Nhớ là đừng có rêu rao, tốt nhất là tìm một khách sạn cho nàng ta ngủ lại, chờ ta hồi kinh."
Hứa Thất An truyền âm trả lời.
Lý Diệu Chân nhìn kỹ Vương phi một hồi, bĩu môi, truyền âm:
"Người mạng khổ, nên phải đưa về kinh sắp xếp? Phụ nhân này trông cũng ngoan ngoãn dễ nuôi, nhưng ngươi đổi tính, bụng đói ăn quàng như này từ bao giờ vậy?"
Diệu Chân à, không phải ta chê bai ngươi, nhưng ta mà câu được nàng ta, thì có thể tự tin buông một câu: Tất cả mọi người ở đây đều là rác rưởi!
Hứa Thất An nhận ra Lý Diệu Chân không vui, nên không trả lời, chỉ chắp tay với nàng.
Sau đó xoay người, nói nhỏ với Vương phi: "Nàng ấy là tiểu thiếp của ta bên nhà mẹ, có thể tin tưởng được, ngươi đi theo nàng hồi kinh trước, nghe theo nàng sắp xếp."
Vương phi nghe vậy, mày hơi cau lại, đây là lần đầu tiên nàng nghe nói Hứa Thất An có tiểu thiếp, nhưng nghĩ đến thân phận và địa vị của hắn, nghĩ đến hắn còn là khách quen của Giáo Phường Ty, có tiểu thiếp cũng là chuyện rất bình thường.
"Ừ!" Nàng lãnh đạm gật đầu.
Ba ngày sau, Trịnh Bố Chính Sứ đi suốt ngày đêm, ngựa không ngừng vó, sau hơn một tháng, cuối cùng cũng đã trở lại Sở Châu thành.
Trịnh Hưng Hoài từng bước một leo lên đầu thành, nhìn Sở Châu thành phồn hoa ngày xưa nay đã hóa thành phế tích, nơi nơi đều là đổ nát thê lương, đất đai tan hoang.
Tường thành phía bắc bị sụp một nửa, cửa thành phía tây bị phá tháp.
Hơn hai mươi ngàn binh lính đang tỏa ra khắp thành, ai nấy đều bận rộn, người tìm kiếm lương thực, mặc dù thành phố bị hư hại nghiêm trọng, nhưng vật phẩm cất để trong hầm vẫn được gìn giữ hoàn hảo, có thể kiếm ra được rất nhiều vật liệu từ trong những phế tích.
Có binh lính đang xây nhà, sung làm trại lính, làm chỗ ở tạm thời cho hơn hai mươi ngàn binh sĩ.
Có binh lính thì tu bổ tường thành.
Có binh lính thì mai táng thi thể, có thi thể của binh sĩ, thi thể của dân chúng trong thành, có cả thi thể của man tử và yêu tộc.
Những công việc này đã được tiến hành đâu vào đấy ba ngày nay.
"Sách sử nhất định sẽ ghi lại chuyện này, cảnh tỉnh người hậu thế, đồng thời, cũng sẽ ghi khắc tội lỗi của Trấn Bắc Vương, khiến hắn lưu tiếng xấu vạn năm."
Lưu Ngự Sử xuất hiện bên cạnh hắn. Người của sứ đoàn đã được Lý Diệu Chân cho hay chuyện Trịnh Hưng Hoài đào vong tìm đường sống từ trong cõi chết, biết Trịnh Hưng Hoài họ gặp được ở trong thành là giả.
Chắc hẳn đây là tác phẩm của tam phẩm vu sư, nếu không không cửa nào qua mắt được tứ phẩm Dương Nghiên.
"Triều đình, thật sẽ định tội Trấn Bắc Vương chứ?" Trịnh Bố Chính Sứ hỏi khẽ.
"Thắng lợi là dựa trên tranh thủ." Lưu Ngự Sử gằn từng chữ.
Lúc này, mấy người Hứa Thất An, Dương Nghiên, Trần Bộ đầu cũng lên tới tường thành, Hứa ngân la trầm giọng: "Tiếp theo, chúng ta phải trở về kinh, hồi kinh định tội Trấn Bắc Vương, đưa ra định luận cho án này.
"Nhưng trước đó, hẳn Trịnh Bố Chính Sứ sẽ muốn kính mấy ly rượu bạc cho những vong hồn ở trong thành."
Bách phu trưởng Trần Kiêu xách một bầu rượu trong tay, bước lên phía trước.
Trịnh Bố Chính Sứ nhận lấy bầu rượu, lại nhìn xuống tòa thành bên dưới, trước khi tế bái, hắn muốn nhớ lại một chút nửa cuộc đời trước đó của mình.
Trịnh Hưng Hoài sinh ra tại nơi được khen là một trong hai đại kho lương của Đại Phụng, Chương Châu, nhưng khi còn bé nhà hắn rất nghèo, nhờ vào nương đi giặt đồ, khâu vá áo cho người ta để sống qua ngày.
Hồi còn nhỏ, thứ Trịnh Hưng Hoài mong đợi nhất là thu hoạch vụ thu, lúc ấy, hắn có thể đi nhặt mót lúa mạch trong ruộng của người ta.
Nhặt một giỏ lúa mạch, hắn và quả mẫu* đủ ăn cháo ba ngày. Nhưng không được nhặt quá nhiều, nếu không sẽ bị đánh.
*quả ở đây nghĩa là quả phụ, góa phụ. Quả mẫu ở đây nghĩa là mẹ góa.
Sau vụ thu, thời điểm khó khăn nhất chính là mùa đông, mùa đông nào, tay chân hắn cũng bị lạnh đến nứt nẻ, còn nương, dù là trời đồng, nhưng để kiếm mấy đồng tiền, vẫn phải đi giặt áo cho người ta bên bờ sông đã đóng băng.
Như vậy đó, nhưng quả mẫu vẫn gom góp từng đồng từng đồng một, tích đủ tiền cho hắn đi học, đủ tiền cho hắn vào Quốc Tử Giám.
Năm mười sáu tuổi, Trịnh Hưng Hoài vào Quốc Tử Giám, học hành cực khổ mười năm, năm Nguyên Cảnh thứ mười chín, thì kim bảng đề danh, đỗ nhị giáp Tiến sĩ.
Hắn ngựa không ngừng vó chạy về quê, muốn báo tin vui này cho nương, đón nương đến kinh thành sống với hắn, vinh quang diệu tổ, để tất cả những kẻ từng coi thường họ phải nhìn người với cặp mắt khác xưa.
Nhưng thứ hắn nhìn thấy là nấm mồ lùm lùm của mẹ.
Quả mẫu đã qua đời nhiều năm, nhưng không ai nói cho hắn biết. Gia thư trước giờ đều là người trong tộc viết dùm gởi cho hắn, vì người phụ nhân cả đời vất vả đó không muốn làm ảnh hưởng tới việc học hành của nhi tử.
Trịnh Hưng Hoài đã quỳ trước mộ của mẹ mình suốt một ngày một đêm.