"Cốc cốc"
Hai tiếng gõ cửa vang lên, trong phòng không có hồi đáp. Hứa Thất An dỏng tai lên, nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ đều đều.
Phơi nắng cái mông, còn đang ngủ! Nữ nhân này đúng là đồ không tim không phổi! Hứa Thất An lầm bầm, áp bàn tay lên cửa phòng, dùng khí cơ đẩy then cửa ra.
Bước vào phòng, gian phòng sạch sẽ ngăn nắp, cửa sổ đóng chặt, trên bàn tròn có bốn ly trà, một ly để ngửa, trong ly vẫn còn nước trà chưa uống xong.
Trên bình phong gần cửa phòng có treo váy xòe, áo ngoài và một cái yếm màu hồng nhạt thêu hoa mai.
Hẳn là tối hôm qua nàng tắm sớm, giặt đồ xong thì leo lên giường ngủ luôn, chưa kịp cất áo quần và đồ lót.
Đây là đồ lót của Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân đó! Nếu là thời đại kia của mình, quăng lên mạng nhất định sẽ bán được rất nhiều bạc, à không, là RMB (nhân dân tệ). Hứa Thất An tìm trong phòng một vòng, không thấy mảnh vỡ Địa Thư đâu, lần theo cảm ứng với pháp bảo, cuối cùng phát hiện nó được dùng để chèn chân bàn.
Tự nhiên có cảm xúc muốn cho nàng ta biết cái gì gọi là tiên pháp quá! Hứa Thất An đau lòng cất lại mảnh vỡ Địa Thư vào lòng.
Nữ nhân này không biết được sự quý giá của kính nhỏ ngọc thạch, ở trong này cất giấu tích cóp cả đời của Hứa Thất An ta đó!
Nghĩ tới đây, hắn nghiêng đầu nhìn qua giường nhỏ, nữ nhân kia đang nằm nghiêng ngủ say, tư thế ngủ rất yên tĩnh, có mấy phần khí chất của Vương phi.
Nhưng mà đến khi tỉnh lại thì… một lời khó nói hết.
Thời gian từng chút trôi qua, bên bàn trang điểm có một cái đồng hồ nước, nữ nhân trên giường khi thì lầm bầm, lúc thì không hề an phận vặn vẹo thân dưới, chẳng biết nằm mơ thấy cái gì, có lúc còn chau mày, vung chân lên đạp.
Ngủ không yên.
Mãi tới dần giờ tỵ (9g), nàng ta cuối cùng mới ậm ừ, từ từ mở mắt ra.
Toàn thân Vương phi cứng đờ, sau đó mới từ từ thả lỏng trở lại. Hứa Thất An cầm ly trà lên uống một hớp, cười hỏi: "Tỉnh rồi?"
Đôi mắt còn hơi đờ đẫn của Vương phi thoáng hiện nét ngạc nhiên mừng rỡ, nàng đứng dậy, vờ ra vẻ bình tĩnh bình thường:
"Sao ngươi đã quay lại rồi? À, nghĩ rõ ra rồi đúng không? Trấn Bắc Vương là tam phẩm, cả Đại Phụng không có ai lợi hại hơn hắn cả. Ngươi còn biết đường xu lợi tránh hại, là rất tốt."
Dừng một chút, giọng trở nên dịu dàng hơn: "Chuyện này giao cho triều đình xử lý đi, ngươi không cần phải đi ra vẻ ta đây."
Tối hôm qua Vương phi cứ trằn trọc không ngủ được, nhưng chuyện đó đương nhiên chẳng liên quan gì tới việc nàng lo Hứa Thất An bị Trấn Bắc Vương giết chết.
Hứa Thất An nhàn nhạt đáp: "Trấn Bắc Vương đã chết rồi."
Vương phi đứng sững, như pho tượng.
"Ta, ta không tin " nàng nhìn chằm chằm Hứa Thất An.
"Đây đâu phải là chuyện để đùa, " Hứa Thất An tức giận: "Đường đường một thân vương bị giết, chuyện lớn như vậy, ta lừa gạt ngươi làm gì!"
Vương phi sững sờ nhìn hắn, giọng run rẩy: "Thật, thật ư?"
Hứa Thất An gật đầu.
Hàng mi dài của Vương phi run lên, một giọt nước mắt lăn xuống, rồi giọt thứ hai, giọt thứ ba, giọt thứ tư thi nhau rơi như trân châu đứt dây.
Nàng khóc cho sự tự do của mình.
Hứa Thất An suy nghĩ, mình với nàng chẳng thân lắm, nên ngồi im nhìn Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân khóc lóc.
Chờ nàng khóc xong, Hứa Thất An mới đưa ra một câu an ủi mang tính tổng kết: "Bây giờ ngươi đã tự do, Cửu Châu lớn thế này, ngươi muốn đi đến đâu thì đi tới đó, như Mông Đa ấy."
Nàng khóc sướt mướt chùi nước mắt, không quên hỏi: "Mông Đa là ai? "
Câu hỏi nhàm chán như vậy, Hứa Thất An lười trả lời.
Lúc ăn sáng, vương phi đã bình tĩnh trở lại, thấy chỉ có hai người trong phòng, bèn rì rầm hỏi: "Có phải là ngươi giết không?"
Hứa Thất An lắc đầu: "Trấn Bắc Vương mạnh như vậy, làm sao ta đánh hắn ta được? Là vì có một cao thủ thần bí xuất hiện, giết hắn đó. Chuyện này người trong sứ đoàn đều có thể làm chứng, sau này ngươi sẽ biết thôi."
Vương phi "à" một cái, nghĩ không có khả năng là Hứa Thất An làm cho lắm, mình là một nữ tử thông minh và lý trí, chứ đâu phải đám thiếu nữ ngu ngốc sùng bái mù quáng Hứa ngân la ở trong kinh thành kia.
Tuy tính nết Trấn Bắc Vương cứng nhắc vô tình, nhưng tu vi là khỏi phải bàn, đem so với Hứa Thất An bây giờ thì lợi hại hơn rất nhiều rất nhiều lần.
Nàng cầm bánh hấp hành lên cắn, ngón tay dính đầy dầu trơn láng, đôi mắt trong veo nhìn lên đầu Hứa Thất An: "Sao tóc ngươi mọc dài lại rồi?"
"Ta vốn có tóc mà."
"Ngươi không có!"
"Ta có!"
"Ngươi…"
Vương phi bị Hứa Thất An lấy đũa gõ cho một phát, thức thời đổi lời: "Ngươi có."
Nhờ vào sự cường đại của Thần Thù, tóc của Hứa Thất An cuối cùng mọc trở lại. Tam phẩm võ phu chân tay gãy còn mọc lại được, huống chi là tóc.
Đây là một chuyện làm Hứa Thất An rất vui mừng, vui mừng hơn là hắn đã luôn bảo vệ cái đầu trọc của mình rất tốt, luôn đội mũ, không ai biết tình hình mọc tóc của hắn.
Sau này đi ra ngoài hắn vẫn sẽ đội mũ, chờ qua một thời gian nữa, là có thể tháo mũ ra, lúc ấy ta đã lại là thiếu niên lang tóc dài phất phới. Hứa Thất An vui vẻ nghĩ.
Ăn sáng xong, hắn ngồi trước bàn trang điểm, trong gương là gương mặt nguyên dạng của Hứa Thất An, mày kiếm mắt sáng, mũi cao, môi mỏng, đường cong gò má mạnh mẽ, tổng thể đều lộ ra nét đẹp dương cương của một nam nhân anh tuấn.
Hoàn toàn khác biệt với kiểu đẹp môi hồng răng trắng của Hứa Nhị Lang, hay mi mục như họa của Nam Cung Thiến Nhu.
Vương phi ngồi ở mép giường, dịch dịch chân, nhìn hắn kết búi tóc, hỏi: "Sau này ta làm sao?"
Hứa Thất An quấn tóc tóc, trả lời với giọng điệu chẳng quan tâm: "Đã nói rồi, ngươi muốn đi đâu thì đi mà."
Nhận ra Hứa Thất An không quan tâm mình, vương phi hơi tứ giận: "Cho ta mượn thêm mười lượng bạc, ta về Giang Nam Mộ gia, sau này có tiền, sẽ nhờ người trả lại bạc cho ngươi."
"Bộp!"
Hứa Thất An đặt một thỏi bạc lên bàn.
Dứt khoát như vậy! Vương phi cắn môi, xụ mặt, cất bạc đi, im lặng nhét áo đồ đạc của mình vào bọc, đeo lên vai, tuyên bố:
"Ta đi đây."
"Đi đi!" Hứa Thất An gật đầu.
Vương phi nhìn hắn, rồi xoay người, chạy ra khỏi phòng.
Rời khỏi khách sạn, nàng đi thẳng ra hướng ngoài thành, xuyên qua dòng người rộn ràng, đường sá náo nhiệt, tòa thành này không lớn, rất nhanh đã ra tới cửa thành.
Nhưng, nhìn cửa thành rộng rãi, Vương phi đột nhiên thấy sợ, nơi đó như không phải là lối đi đến với tự do, thế giới bên ngoài quá nguy hiểm, lòng người quá phức tạp.
Khi nàng mới mười ba tuổi, đã bị gia tộc đưa vào cung, đổi lấy cao quan lộc đầy.
Nàng sống trong cung sâu điện kín rất nhiều năm, sau đó được Nguyên Cảnh Đế chuyển tặng cho Trấn Bắc Vương, ở tiếp trong Vương phủ hai mươi năm.
Nàng khát vọng có được tự do, khao khát được sống theo ý mình, nhưng đến khi chạm được đến tự do, lại đột ngột nhận ra mình không biết cách tự sinh tồn.
Nàng như con chim quý nhốt trong lồng vàng, sau hơn hai mươi năm cẩm y ngọc thực, đã khiến nàng mất đi khả năng bay trong bầu trời tự do.
Nàng có thể quay trở về "nương gia" (nhà mẹ ruột), nhưng như thế sẽ lại bị cha nương đem bán thêm lần nữa. Không, khả năng cao là nàng vừa trở về phủ, thì ngay ngày hôm sau đã bị tộc nhân đưa về hoàng cung rồi.
Nàng ngơ ngác đứng đờ ra đó, một hồi lâu sau, nàng không còn ngơ ngác, nhưng ánh sáng trong mắt đã tắt dần.
Vương phi cúi đầu, nhìn mũi chân, đôi vai gầy guộc, bóng lưng đơn bạc, như một tiểu nữ hài không có nhà để về.
Sau lưng có tiếng nam nhân thở dài: "Tiểu thẩm tử à, ta nghĩ tới nghĩ lui, thôi thì vẫn đưa ngươi đi cùng vậy."
Vương phi giận dỗi không quay lại.
Hứa Thất An đi tới trước mặt nàng, ngồi xổm xuống, không nói gì.
Vương phi trợn mắt với cái lưng của hắn, khóe miệng khẽ cong lên, giang rộng tay, nhào trên lưng hắn.
Ra khỏi thành, Hứa Thất An cõng nàng chạy vèo vèo trên đường quan đạo, lúc này, hắn lại thấy nhớ nhung con ngựa cái nhỏ yêu quý.
"Ta rất phiền phức." Vương phi nói khẽ vào tai hắn.
Hơi thở ấm áp phả vào tai Hứa Thất An làm hắn nhíu mày, dái tai là nơi có rất nhiều dây thần kinh nhạy cảm của hắn, bí mật này hiện chỉ có Phù Hương biết.
Ngươi rất tự biết mình! Hứa Thất An hỏi: "Bộ dáng này của ngươi, Nguyên Cảnh Đế có biết không?"
Vương phi lắc đầu: "Nhưng hắn biết ta có pháp khí thay đổi dung mạo, nhiều lần ta lén chạy ra ngoài, hắn nhất định là đều biết, nhưng chưa từng nhìn thấy ta với bộ dáng này."
Nàng nghĩ nghĩ, bổ sung: "Thị vệ của Vương phủ đã nhìn thấy bộ dáng này của ta."
Hứa Thất An không đáp, đang suy nghĩ.
Dù Trấn Bắc Vương đã chết, nhưng Vương phi vẫn rất được yêu thích. Nguyên Cảnh Đế nhất định sẽ không bỏ mặc nàng, dù trên dưới sứ đoàn đều đã nhất trí Vương phi đã bị Man tộc bắt mất.
Nhưng các nha hoàn biết hắn đã tìm được họ, đương nhiên, các nha hoàn không biết hắn đã đánh bại cường giả Man tộc, cứu Vương phi về, nhưng bọn họ vẫn còn sống, thuận lợi hồi kinh, bản thân việc này chính là một điểm khả nghi.
Tuy nói không có chứng cớ chứng minh hắn đã cứu thoát Vương phi, nhưng chỉ cần có một điểm khả nghi, Nguyên Cảnh Đế nhất định sẽ phái người đi tra xét, quang minh chính đại mà tra xét, không cần giấu giếm.
Nên Vương phi không thể theo mình về phủ được, nhưng nuôi ở bên ngoài thì được.
Kinh thành có tới ba triệu dân, không có cửa đến từng nhà để tìm, hơn nữa, không có đầu mối nào cho thấy mình đưa Vương phi về kinh thành.
Nên cách tốt nhất là nuôi nàng ở bên ngoài, cách Hứa phủ không xa, nhưng cũng không thể quá gần.
Suy nghĩ xong, Hứa Thất An hài lòng gật gù, thấy rất ổn.
Sau đó, hắn chợt ngơ ra, sao hắn lại phải làm điều này cho bà dì?
Hắn trúng độc của nàng ta vào lúc nào?
Hứa Thất An không đi về hướng Sở Châu thành, mà định đi gặp Trịnh Hưng Hoài trước, đưa y tới Sở Châu thành.