TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q1 - Chương 177: Song quy (2)

Hoàng hôn, Hứa Thất An đã coi nhà xong, bỏ ra một giờ đi dạo phố với Chử Thải Vi, thấy cái gì ngon đều mua hết.

Mỹ nhân mắt to hào hứng bừng bừng, chơi rất vui vẻ, trên mặt lúc nào cũng là nụ cười ngọt ngào.

Dạo phố đúng là còn mệt hơn đi đánh nhau, loại mệt mỏi này không phải mệt mỏi về mặt thể xác, mà là mệt về mặt tinh thần. Hứa Thất An thở ra một hơi, chỉ cần dỗ dành được nữ nhân này vui vẻ, có mệt một tí cũng xứng đáng.

Kiếp trước từng được nghe một câu, dỗ con gái có 70 cách, cách thứ nhất là mua sắm, cách còn lại là 69. =))

Cách thứ hai Hứa Thất An không sao làm được, nên đương nhiên chưa được nghiệm chứng, nhưng hiệu quả của dạo phố mua sắm quả thật là không sai.

Tiến vào Quế Nguyệt Lâu, đốt một bàn ăn tối phong phú trị giá năm lượng bạc, Hứa Thất An vì không để lỗ vốn, quyết định ăn thả cửa, không phân cao thấp với Chử Thải Vi.

Chợt, hắn cảm thấy tim mình đập nhanh.

Hắn bất động thanh sắc dừng ăn, lôi kính nhỏ ngọc thạch ra xem.

[Số một: Nha môn Đả Canh Nhân đã xảy ra chuyện, kim la Chu Dương cử báo Ngụy Uyên ăn hối lộ trái pháp luật, án này liên quan tới bốn kim la, mười hai ngân la và ba mươi đồng la. Giao cho Phủ nha, Hình bộ, Đại Lý Tự cùng xử lý. Thế này có phải là Ngụy Uyên sắp thất sủng, rơi đài trong kì kinh sát hay không?]

Chu Dương trở thành gián điệp cử báo tin liên quan tới nhiều người như vậy, Hứa Thất An nhìn thông tin trên kính, trong lòng vô cùng hỗn loạn.

Dạo này, các đảng phái trong kinh thành đang đấu tranh hừng hực, có thắng có bại. Hứa Thất An vì đẳng cấp chưa đủ, nên chỉ cho là đề tài nói chuyện lúc trà dư tửu hậu, nghe qua nhưng không để ý.

Vốn tưởng với vị trí đặc thù của mình, Đả Canh Nhân sẽ vẫn hoạt động ổn định trong cuộc phong ba này, không bị dính vào đấu đá, nhưng xem ra hắn đã hiểu không đủ về thế cục triều đình, về tranh giành phe đảng.

"Chu Dương thân là kim la, trong tay nhất định nắm được rất nhiều yếu điểm của Đả Canh Nhân, bây giờ đột ngột làm phản, hẳn là Đả Canh Nhân phải thương gân động cốt rồi."

"Không ngoài sở liệu, nhất định là vì mình, nghe nói Chu ngân la bị một đao kia đả thương tạng phủ, tạo thành mầm bệnh, tương lai võ đạo vô vọng. Trong khi đó, mình chẳng những vô sự, ngược lại còn được thăng chức tăng lương."

"Đúng vậy. Nếu mình là Nguyên Cảnh Đế, chắc chắn mình sẽ không đứng nhìn Ngụy Uyên an toàn phát triển, từ án thuế bạc tới án Tang Bạc, rồi tới đấu tranh trong khoảng thời gian này, đám chó quan văn đều xúm vào công kích, giới huân quý đại khái vẫn giữ được hoàn hảo, có lẽ là vì người ta nắm quyền lực chưa đủ, không có lực để quậy banh."

"Ngụy Uyên từng nói với mình, hiện giờ trong triều, thế lực của Vương đảng và Đả Canh Nhân mạnh nhất. bây giờ Vương đảng hao binh tổn tướng, Ngụy Uyên là đại diện của Yêm đảng, nhất định phải làm ông ấy suy yếu."

"Một đồng la nhỏ bé như mình lẽ ra phải chết, Chu Dương bỏ qua cho mình mới là lạ."

Hứa Thất An đang suy nghĩ, nhìn thấy số bốn từng làm quan nhắn tin lên: [ăn hối lộ trái pháp luật chỉ là cái cớ mặt ngoài mà thôi, muốn nói ăn hối lộ trái pháp luật, Đả Canh Nhân có Ngụy Uyên trông coi, làm sao dám ăn khó coi như đám mặt người dạ thú ở trong triều đình được?

Nguyên Cảnh Đế bất quá là mượn cơ hội này, chèn ép Ngụy Uyên mà thôi.]

Số bốn không hổ là lão luyện chốn quan trường, đang ở ngoài ngàn dặm, mà phân tích lập luận sắc sảo không khác biệt mấy với mình nha! Với đẳng cấp của số một, chẳng lẽ còn nhìn không thấu đạo lý đơn giản như vậy? Vậy mà hỏi câu ngu như thế! Hứa Thất An nhắn tin vào:

[nếu đó là ý của Nguyên Cảnh Đế, vậy thì Ngụy Uyên cũng bất lực rồi ha? Làm sao mà bỏ những thuộc hạ đó của mình được!]

[Số bốn: Ha ha, cái này thì còn phải xem thái độ của Nguyên Cảnh Đế và Ngụy Uyên, nếu chỉ là ăn hối lộ, mức xử phạt sẽ không quá lớn, nhưng nhất định sẽ có một nhóm người bị trục xuất ra khỏi nha môn.]

Song quy (*nhà nước điều tra) đúng không? Hứa Thất An đột nhiên thấy lo lắng cho tiền đồ của mình.

"Ngươi viết viết vẽ vẽ gì lên cái gương ấy thế? " Chử Thải Vi ăn móng heo tương hỏi.

Cho nên mới nói nữ nhân đều là móng heo to! Hứa Thất An cất gương đi, đáp: "Không có gì, cơm nước xong xuôi, chúng ta đi coi cái nhà quỷ kia."

Bất kể như thế nào, mua cái nhà cái đã, có bất động sản trong tay quan trọng hơn tất cả.

Phủ nha Trần Phủ Doãn quan hệ với mình không tệ. Nếu mình thật sự bị có tên trong danh sách, vào Phủ nha cũng không phải sợ, chỉ sợ rơi vào đại lao Hình bộ. Mình đương nhiên là không có tham ô, nhưng sự thật như thế nào không quan trọng, nếu thật sự không được thì biến mất vài ngày, sáng mai hỏi xem Ngụy Uyên sắp xếp thế nào.

Rời khỏi Quế Nguyệt Lâu, Hứa Thất An đưa kính nhỏ ngọc thạch cho Chử Thải Vi: "Giữ nó giúp ta vài ngày."

"Ờ." Chử Thải Vi nhận, thuận tay nhét vào túi da hươu bên hông.

Sau khi trời tối, tới tòa nhà quỷ, hai người leo tường đi vào.

"Giờ nói cho ta biết được chưa? Sao tối lại phải tới đây?"

Trong nơi hoang vu, chỉ có mỗi tiếng bước chân của hai người, tối nay không có gió, trong không gian không có côn trùng kêu, yên tĩnh đến đáng sợ.

Chử Thải Vi cầm một cây mứt quả, giọng lanh lảnh: "Ban ngày dương khí dồi dào, nữ quỷ trong giếng sẽ không xuất hiện. Muốn thanh trừ nàng ta, thì phải đợi nàng ta đi ra.

"Với lại, ta nghi ngờ dưới đáy giếng có cổ quái, nên định tới xem một chút."

Chuyến đi lần trước đã khiến Hứa Thất An có chứng sợ độ sâu, nhất là bây giờ còn biết dưới đáy giếng có cổ quái.

Chờ thêm một hồi, đêm dần khuya, Chử Thải Vi buồn bực: "Phải nhảy xuống thôi, ngươi có đi không."

"Nếu ta không đi, một mình ngươi nhảy xuống đó ta lo lắm."

Chử Thải Vi gật đầu, vịn thành giếng, phù một cái nhảy xuống.

Cái cô nương ngốc này lúc nghe chuyện ma quỷ còn rất nhát gan kia mà? Hứa Thất An nắm hắc kim trường đao, cùng nhảy xuống theo. Nước giếng lạnh buốt, hắn nhìn thấy phía trước có một vòng ánh sáng, chiếu vào làn váy vàng của nữ tử, nàng khẽ vặn nhẹ vòng eo trong nước, linh hoạt như mỹ nhân ngư.

Thứ lóe ra ánh sáng đó là bát quái bàn đeo bên hông nàng.

Bơi chừng mười phút, Hứa Thất An chợt nhìn thấy Chử Thải Vi ngừng lại, nàng gỡ bát quái bàn bên hông ra, như đang giằng co với cái gì đó.

Hứa Thất An đi qua, nhờ ánh sáng tỏa ra từ bát quái bàn, nhìn thấy dưới đáy giếng có một nữ tử mặc đồ trắng nằm sấp.

Có lẽ nàng ta cũng phát hiện ra có biến, nên từ từ ngẩng đầu lên nhìn qua. Đó là một gương mặt máu thịt lẫn lộn, con ngươi rơi ra lòng thòng, trong hốc mắt đen ngòm là giòi bọ ngọ nguậy.