Ngụy Uyên trầm ổn nhặt tấu chương lên, mở ra xem, con mắt nhanh chóng co lại.
Ông quỳ xuống đất hô to: "Thần tội đáng chết vạn lần, đã phụ tín nhiệm của bệ hạ, thần chỉ cầu tội chết."
Bộ dạng này của Ngụy Uyên, ngược lại làm đám người đang chuẩn bị đứng ra công kích, yêu cầu Nguyên Cảnh Đế chém đầu chó ông không biết nên mở miệng thế nào.
Nguyên Cảnh Đế cười lạnh: "Ngươi thẳng thắn thật đấy. Ngụy Uyên, hôm nay nếu ngươi dám dối trá, trẫm sẽ ném ngươi vào Thiên Lao."
Ngụy Uyên cúi đầu, không nói lời nào.
Nguyên Cảnh Đế hừ lạnh: "Người báo cáo ngươi, là nha môn Đả Canh Nhân kim la Chu Dương."
Ngụy Uyên vẫn im lặng.
Trong tấu chương, viết mấy năm nay, một số kim la và ngân la Đả Canh Nhân ăn hối lộ trái pháp luật, có liệt ra một số chứng cứ phạm tội, có một số chứng cứ vô cùng xác thực, cũng có cái thuần túy là vu oan.
Đương nhiên cũng bao gồm cả một đồng la mới nhậm chức ở trong đó, tội danh còn không nhỏ, chỉ trong một tháng, đã lợi dụng chức vụ vơ vét mấy ngàn lượng bạc trắng, hôm nào cũng đi lưu luyến Giáo Phường Ty, ngủ với hoa khôi.
Một cấp sự trung của Hình bộ bước ra khỏi hàng, nói: "Bệ hạ, Đả Canh Nhân dám thiên vị, biết pháp mà phạm pháp, thần đề nghị, trảm Ngụy Uyên, để chấn nhiếp Đả Canh Nhân, quét sạch những kẻ sai lệch."
Liền có mấy đại thần tán thành.
Nguyên Cảnh Đế nhìn Ngụy Uyên đang im lặng nhận tội, trầm giọng: "Án này giao cho Hình bộ Đại Lý Tự khanh, Phủ nha liên thủ xử lý, trong vòng ba ngày, trẫm muốn kết quả."
Cuộc họp chấm dứt.
Nam Cung Thiến Nhu mặt mày âm trầm đi theo sau lưng Ngụy Uyên, đi chưa được mấy bước, đã nghe thấy có người gọi: "Ngụy công dừng bước."
Hai phụ tử ngừng chân quay đầu, người đuổi theo chính là Đại Lý Tự khanh, mặc phi bào thêu mây nhạn của quan to tứ phẩm.
Đại Lý Tự khanh giống Kinh Triệu Doãn, đều là chức vụ thì không cao lắm, nhưng lại là quan viên có thực quyền, sức nặng vô cùng.
Ở kinh thành, địa vị và quyền nói chuyện của quan viên xưa nay không phải dựa vào phẩm cấp, mà là quyền lực người đó nắm trong tay.
Huân quý còn có phẩm cấp cao hơn quan lại đó chứ, nhưng còn bị đẩy ra tới rìa vũ đại quyền lực kia kìa.
Lão nhân tóc hoa râm, mặt gầy gò này cười ha hả chắp tay: "Bổn quan cần từ Ngụy công tìm hiểu cặn kẽ tình hình cụ thể của những tội phạm quan trọng có tên trong danh sách."
Ngụy Uyên không lộ hỉ nộ gật đầu: "Ta về sẽ cho người đưa một bản tới cho Đại Lý Tự."
Đại Lý Tự khanh hài lòng gật đầu, tươi cười: "Còn một chuyện nữa. Bổn quan thấy Chu kim la là một nhân tài, cương trực thẳng thắn, muốn điều hắn tới Đại Lý Tự. Bổn quan sẽ báo cáo việc này với bệ hạ, là báo trước cho Ngụy công một tiếng."
Thấy Ngụy Uyên vẫn bình tĩnh như trước, Đại Lý Tự khanh bước tới mấy bước, nói: "Ngụy công biết bổn quan muốn cái gì mà."
Ngụy Uyên nở nụ cười, "Đổi không thiệt."
Đại Lý Tự khanh mặt âm trầm nhìn theo bóng lưng Ngụy Uyên.
Quay về xe ngựa, Nam Cung Thiến Nhu đánh xe đi về nha môn Đả Canh Nhân, trong xe, Ngụy Uyên vuốt vuốt mi tâm, thở dài:
"Mổ mắt rồi, mổ mắt rồi (*)"
(* hẳn là bắt nguồn từ câu: chơi với nhạn có ngày bị nhạn mổ mắt – tương đương dùng dao có ngày bị đứt tay)
Nam Cung Thiến Nhu cười lạnh: "Nghĩa phụ, người đã biết hắn có dị tâm, mà vẫn cứ nghiêng về tình cũ. Như thế này càng tốt, người cũng không coi như bị hao binh tổn tướng."
Trong nha môn Đả Canh Nhân, ngoài Lý Ngọc Xuân không có tâm nhãn, có Dương Nghiên thuộc loại vũ si thuần túy, không hứng thú với sắc đẹp và tiền tài.
Cũng có người hoang tưởng như Nam Cung Thiến Nhu, thích cả ngày ngâm mình trong địa lao giày vò phạm nhân, bạc không muốn, nữ nhân thì… có xinh đẹp bằng ta không?
"Có muốn giết hắn không?" Nam Cung Thiến Nhu oán hận hỏi.
"Tính sổ cũng phải chờ tới lúc." Ngụy Uyên bình tĩnh đáp.
Một đường không nói gì nữa. Nam Cung Thiến Nhu đánh xe xuyên qua chợ, đi vào một con đường yên tĩnh, nói tiếp: "Tuy là việc này không phải là vì tiểu tử kia, nhưng hắn cũng là một ngòi dẫn, lúc đầu vốn là nghĩa phụ có thể tránh được rồi. Tiểu tử kia đáng để nghĩa phụ coi trọng như vậy à?"
"Kim la có rất nhiều, nhưng người thú vị như vậy chỉ có một, ta rất chờ mong hắn trưởng thành." Ngụy Uyên cười nhẹ, chuyển đề tài:
"Bệ hạ này của chúng ta, không yên tâm nhìn ta kiêu ngạo đâu."
Nói tới đây, cuối cùng trên mặt Ngụy Uyên cũng xuất hiện vẻ phiền muộn.
"Vừa rồi Đại Lý Tự khanh là muốn dùng danh sách kia để đổi mật tín trong tay nghĩa phụ, sao nghĩa phụ lại từ chối?" Nam Cung Thiến Nhu hỏi.
Hắn biết câu trả lời của nghĩa phụ "Đổi không thiệt" kia không phải là đồng ý trao đổi với Đại Lý Tự khanh, mà là quyết định nhịn đau đánh đổi đám kim la ngân la kia, lưỡng bại câu thương.
Trả lời hắn là sự im lặng.
Năm nay thật sự là thời buổi rối loạn, không, mỗi lần kinh sát đều là một lần rung chuyển lớn. Nghĩa phụ khó khăn lắm mới bồi dưỡng ra được thành viên tổ chức, vậy mà lúc này lại không tránh được bị thương gân động cốt, Nam Cung Thiến Nhu thở dài.
Mỗi lần kinh sát đều có người thắng, Vương đảng chính là quật khởi trong lần kinh sát trước. Nhưng cũng có những chuyện không thể tránh né được, chính là khi kinh sát chấm dứt, các đảng phái đều bị tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Người thắng cũng là thắng thảm.
"Trở về nha môn, ngươi đi tìm Hứa Thất An, bảo hắn tránh vài ngày, ta sẽ nghĩ cách đưa hắn ra ngoài."
"Vâng." Nam Cung Thiến Nhu chua chát gật đầu.