Chương 167: Kiếm tử Mộc Như Tuyết
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
"Ngươi nhận ra ta à, xem ra quy củ của tổ tiên còn chưa quên." Ánh mắt của kiếm tử Thần Phong Kiếm Tông dời xuống, rơi vào trên người Hoắc Vân Kiệt: "Người nọ là đạo lữ của ngươi?"
Tai Đinh Bạch Tuyết đỏ lên: "Khởi bẩm kiếm tử đại nhân, vị này cũng không phải là đạo lữ của thuộc hạ, mà chỉ là đạo hữu hiệp trợ trảm yêu, tên là Hoắc Vân Kiệt, đến từ Phiêu Miểu Phái ở thành Bạch Phù."
"Thì ra đã có tông môn..." Thần Phong kiếm tử cảm thấy hơi thất vọng.
Nàng tận mắt chứng kiến kỹ Bạt Kiếm Thuật của Hoắc Vân Kiệt, cảm thấy kẻ này là một tài năng có thể đào tạo, vốn định mang về Thần Phong Kiếm Tông bồi dưỡng, trở thành tâm phúc trong tương lai, ai ngờ Hoắc Vân Kiệt đã có môn phái của mình.
"Khụ khụ khụ..."
Lúc này, Hoắc Vân Kiệt ho khan, vốn định đứng lên, lại phát hiện vừa rồi thi triển Bạt Kiếm Thuật quá tải, vậy mà lại bị phản phệ đến mức cả người đau nhức, cho dù thương thế không còn xấu đi nữa, cũng phải nằm mười ngày nửa tháng.
"Đa tạ ân cứu mạng của Thần Phong kiếm tử, tại là Hoắc Vân Kiệt ở Phiêu Miểu Phái, không biết có thể được biết tôn danh các hạ hay không?" Hoắc Vân Kiệt hỏi, có vẻ hữu khí vô lực.
"Ta là Mộc Như Tuyết."
Thần Phong kiếm tử nói ra tên thật, khiến cho bốn vị thị nữ phía sau liếc mắt nhìn nhau, đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Các nàng nhớ rõ Mộc Như Tuyết vẫn luôn xa cách với người khác, không nghĩ tới lần này lại nguyện ý tiết lộ tên thật, xem ra là cảm thấy Hoắc Vân Kiệt có thiên phú rất cao, tương lai có tiềm năng trở thành Tụ Nguyên cảnh.
"Kiếm tử đại nhân, Tỏa Yêu tháp đã bị Phi Thiên Cuồng Tích hủy diệt, thuộc hạ nên làm gì bây giờ?" Vẻ mặt Đinh Bạch Tuyết ưu sầu.
"Tỏa Yêu Tháp tự nhiên sẽ có người đến tu, ngược lại là Đinh gia các ngươi tận trung tận chức, thiên phú của ngươi cũng không tệ, bổn kiếm tử sẽ cho ngươi một danh ngạch đệ tử nội môn dự bị. Nếu như ngươi nguyện ý, lúc nào cũng có thể đi tới Thần Phong Kiếm Tông."
Thần Phong kiếm tử Mộc Như Tuyết bỏ lại một khối lệnh bài hình kiếm, chuẩn xác rơi vào trong tay Đinh Bạch Tuyết. Sau đó, nàng nhìn Tỏa Yêu Tháp vỡ vụn ở nơi xa, mang theo bốn vị thị nữ bay về phía thành Bạch Phù.
"Tu vi thật cao!"
Hoắc Vân Kiệt tựa đầu lên đùi Đinh Bạch Tuyết, nhìn bóng lưng Mộc Như Tuyết xa dần, lần đầu tiên gặp được thiên tài lợi hại như vậy, nhìn qua cùng lắm mới hai mươi tuổi, vậy mà đã thăng cấp đến Tụ Nguyên cảnh, không khỏi cảm khái.
"Đây chính là kiếm tử Thần Phong Kiếm Tông, tông chủ tông môn nhị tinh tương lai, phóng mắt nhìn toàn bộ lưu vực Nam Giang, coi như là thiên tài đỉnh cấp xếp hạng hàng đầu đi!" Đinh Bạch Tuyết khẽ vuốt ve lệnh bài hình kiếm còn lưu dư hương trên tay, ánh mắt phức tạp.
Hoắc Vân Kiệt cười nói: "Như thế nào, không muốn đi Thần Phong Kiếm Tông?"
"Ta muốn đi, nhưng lại không nỡ bỏ lại những người trong cổ trấn." Thần sắc Đinh Bạch Tuyết có chút phức tạp.
...
Trên bầu trời.
Thần Phong kiếm tử Mộc Như Tuyết chắp hai tay sau lưng, tay áo bồng bềnh, tựa như tiên tử dưới ánh trăng.
Một thị nữ đeo ngọc bài chữ "Thần" hỏi: "Kiếm tử, vì sao lại đưa lệnh bài đệ tử nội môn dự bị cho tháp chủ Tỏa Yêu Tháp vậy? Nữ nhân này miễn cưỡng cũng được xem như là người thuộc nhất mạch của đại trưởng lão, làm như vậy, chỉ sợ sẽ khiến cho lão nhân gia bất mãn."
"Tỏa Yêu Tháp vốn là đồ hại người, chờ đến khi bổn kiếm tử kế vị, nhất định phải phá hủy hết một trăm linh tám Tỏa Yêu Tháp bố trí ở bên ngoài!"
Khóe miệng Mộc Như Tuyết hạ xuống, thần sắc tràn đầy sự không vui: "Được rồi, tăng nhanh tốc độ, nhất định phải đến chỗ biểu tỷ ta trước khi mặt trời mọc."
"Vâng."
Bốn vị thị nữ vội vàng khom người.
...
Đỉnh núi Phiêu Miểu Phong.
Diệp Phong đứng trên nóc nhà, phát hiện tiến độ nhiệm vụ của Hoắc Vân Kiệt lại tăng vọt lên một phần ba, thì thầm nói: "Nhiệm vụ của Vân Kiệt là luyện thành Bạt Kiếm Thuật của riêng mình, xem ra hẳn là đã luyện đến một phần ba, thật nhanh mà! Về phần Mặc Oanh, cũng không biết thế nào..."
...
Bờ bắc sông Phong Hỏa, rừng rậm Vân Tiêu.
Mặc Oanh ngồi ở trước một đống lửa, ngửa đầu nhìn trăng sáng trên bầu trời, nở một nụ cười hiếm thấy.
Nàng tháo mũ rộng vành ra xuống, cởi tấm lụa đen che mặt ra, để lộ ra gương mặt trắng như tuyết.
Lấy gương ra ngắm một chút, Mặc Oanh nhìn gương mặt xinh đẹp có chút cao lãnh ở trong gương, thở dài nói: "Đáng tiếc, cách một tháng, hoặc là mỗi đêm trăng tròn trong tháng, mặt ta mới có thể khôi phục nguyên trạng, thật không biết khi nào những ngày kiểu này mới kết thúc..."
Một lát sau.
Mặc Oanh ăn thịt thỏ nướng vàng ươm trên đống lửa, vung tay dập tắt ngọn lửa, đeo mạng che mặt và mũ rộng vành, đi ra bờ sông chuẩn bị rửa tay.
Bỗng nhiên, một con cá sấu biến dị vọt ra khỏi mặt nước, há mồm cắn về phía Mặc Oanh, đồng thời trong miệng còn phun ra mùi hôi khiến người ta phát tởm.
Xoẹt!
Mũi chân Mặc Oanh điểm một cái, dễ dàng né tránh, sau đó ngự kiếm bổ ngang, con cá sấu cấp Yêu Binh trung đẳng liền bị chém thành hai nửa.
"Kỳ quái, tại sao gần đây vận khí lại đen đủi như vậy, đây đã là yêu thú cấp Yêu Binh trung đẳng thứ mười lăm rồi, nhưng vẫn mãi không gặp được một con Yêu Binh cao đẳng nào, giống như là trốn tránh ta vậy."
Mặc Oanh rất buồn bực.
Vốn tưởng rằng chém giết yêu thú cấp Yêu Binh cao đẳng rất đơn giản, kết quả, từ lúc xuất phát đến bây giờ, đến một con nàng cũng không gặp được.
Ngự kiếm bay lên độ cao trăm thước, Mặc Oanh phóng tầm mắt ra xa, phát hiện nơi xa xa có một thôn nhỏ trong rừng, nếu không phải hiện tại là không trung, trong thôn lại châm lửa trại thật lớn và sáng ngời, nếu không thì thật sự rất khó phát hiện.
"Grào!"
Bỗng nhiên, Mặc Oanh nghe được tiếng ác thú rống to phát ra gần thôn nhỏ, đồng thời còn mang theo khí tức của Yêu Binh cao đẳng đỉnh phong, trong lòng vui vẻ.
"Cuối cùng cũng tới rồi!" Mặc Oanh lập tức bay qua.
Cách đó vài dặm.
Trong một ngôi làng cổ được truyền lại từ xa xưa.
Người nơi này mặc áo da thú, trên người đều vẽ các loại hoa văn dã thú màu trắng, giống như một con quái vật thân hổ mặt người.