Chương 166: Bất khuất! Hàn Quang Kiếm nặng tựa vạn cân
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
"Vút" một tiếng.
Phi Thiên Cuồng Tích chớp mắt đã đuổi kịp Hoắc Vân Kiệt, cái đuôi quét qua, làm hắn chấn động đến mức hộc máu ngã xuống đất, tiến vào trạng thái trọng thương. Sau đó, một móng vuốt sắc bén lóe ra ánh sáng lạnh hạ xuống, muốn xé Hoắc Vân Kiệt thành phấn vụn.
"Dừng tay!"
Thân thể Đinh Bạch Tuyết run lên, ném tất cả phù triện hạ phẩm cuối cùng ra ngoài, nhưng Phi Thiên Cuồng Tích chỉ khinh thường cười cười, cánh vung lên liền dập tắt toàn bộ phù triện đang nổ tung thành ánh chớp.
Sau đó, nó duỗi móng vuốt sắc bén ra muốn xé rách Hoắc Vân Kiệt.
Đối mặt với móng vuốt sắc bén rơi xuống, Hoắc Vân Kiệt vô cùng không cam lòng, nhớ lại đủ loại chuyện trong quá khứ, trong tầm mắt giống như xuất hiện bóng lưng cao ngất vĩ đại của Diệp Phong.
"Vân Kiệt, cho dù ở thời điểm nào cũng không thể nhận thua, tu hành giả tu chính là bản tâm, tâm mạnh mới có thể vượt qua cực hạn!"
Hoắc Vân Kiệt giống như nghe được lời Diệp Phong nói, ý bất khuất trong mắt dần dần nồng đậm.
"Bạt Kiếm Thuật!"
Giờ khắc này, Hoắc Vân Kiệt phúc chí tâm linh (phúc đến thì lòng cũng sáng ra), ngay lập tức ngưng tụ linh khí bản thân, dùng tốc độ siêu việt cực hạn vận chuyển, trong phút chốc đã tràn vào lưỡi Hàn Quang Kiếm Kiếm, cho dù cách vỏ kiếm, cũng có thể cảm nhận được khí tức sắc bén.
Hoắc Vân Kiệt bắt đầu rút kiếm!
Nhưng giờ phút này, Hàn Quang Kiếm lại giống như nặng tới vạn cân, mỗi lần rút ra một tấc, thân kiếm liền tỏa ra kiếm quang càng thêm chói mắt, ngay cả ánh mắt Phi Thiên Cuồng Tích cũng bị lóe đến mức chủ động nhắm lại, tốc độ móng sắc rơi xuống chợt giảm xuống.
Khi Hoắc Vân Kiệt rút Hàn Quang Kiếm ra một thước, kiếm quang đáng sợ kia đã bắn ra, "xoẹt" một tiếng chặt đứt một nửa móng sắc của Phi Thiên Cuồng Tích.
Nhưng mà, giờ phút này Hoắc Vân Kiệt lại phát hiện khí lực của mình đã sớm bị hao tổn đến không còn, vỏ kiếm phát ra lực hút thật lớn, thân kiếm vừa rút ra một thước lại bất đắc dĩ bị kéo về.
Phanh!
Hoắc Vân Kiệt ngã trên mặt đất, hoàn toàn không còn khí lực.
Hắn kinh ngạc nhìn bầu trời, phát hiện nơi đó căn bản không có bóng lưng Diệp Phong, chỉ có ánh mắt phẫn nộ mà lạnh lẽo của Phi Thiên Cuồng Tích.
Tất cả những gì vừa xảy ra, cũng chỉ là tưởng tượng của hắn!
"Kiếm khí thật sắc bén!"
Phu thê Chu thị điên cuồng chạy trối chết ở nơi xa quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy cảnh Hoắc Vân Kiệt rút kiếm, hai mắt đau đớn, suýt nữa rơi nước mắt.
"Đáng tiếc, Bạt Kiếm Thuật còn chưa luyện thành, ngay cả kiếm cũng không thể rút ra. Bằng không, chỉ bằng một kiếm kia, dưới Tụ Nguyên cảnh đều có thể bị một kiếm chém chết." Chu phu nhân thở dài nói.
Bà đã gặp qua không ít thiên kiêu, nhưng chưa từng thấy kỳ tài có thể giác ngộ vào thời điểm quan trọng như Hoắc Vân Kiệt.
Mặc dù phu thê Chu thị rất muốn quay đầu lại cứu người, nhưng cũng biết lực lượng của bọn họ không đủ, đi cũng là chịu chết, cho nên chỉ có thể tăng nhanh tốc độ chạy vào núi rừng.
Nơi xa, Đinh Bạch Tuyết đã ngây người.
Nàng chưa từng thấy kiếm quang sáng chói như vậy bao giờ, nó giống như một ngọn đuốc trong đêm tối, thắp lên ánh đèn hy vọng.
Chỉ là, sau khi nhìn thấy Hoắc Vân Kiệt ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự, Đinh Bạch Tuyết giống như quả cầu da xì hơi, toàn thân bất lực, quỳ gối trên đá cuội bên bờ sông.
Trong thoáng chốc nàng có cảm giác cảm giác mất mác vô cớ.
"Chết!"
Phi Thiên Cuồng Tích nhìn đoạn chân trước bị chặt đứt của mình, trong mắt tràn đầy tức giận, bổ nhào xuống cắn một miếng.
Nhưng ngay tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, khu vực này lại bị một đạo kiếm quang rực rỡ chiếu sáng, tựa như ban ngày.
Xoẹt!
Phi Thiên Cuồng Tích đến cả chạy trốn cũng không kịp, liền đã bị kiếm khí chém qua, đầu phóng lên trời, rồi rơi xuống một bên. Sau đó, thân hình cồng kềnh kia đập xuống, lập tức muốn nghiền nát Hoắc Vân Kiệt, lúc nguy nan, một bóng dáng tóc ngắn ép sát mặt đất lướt qua, giữ chặt Hoắc Vân Kiệt rồi lăn sang một bên, cứu được một mạng của hắn.
"Cũng may còn kịp!"
Đinh Bạch Tuyết dò xét hơi thở của Hoắc Vân Kiệt, phát hiện hắn chỉ là lâm vào hôn mê nặng thì mới thở dài một hơi, lấy một viên Khí đan chữa thương tổ truyền ra, cẩn thận cho hắn ăn.
Sau đó, Đinh Bạch Tuyết ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời.
Chỉ thấy một thanh quang kiếm đang trên bầu trời lơ lửng, trên đó có năm bóng dáng đang đứng, tất cả đều là nữ tử.
Cầm đầu là vị nữ tử mặc váy vàng đeo mạng che mặt, nàng đang tản ra khí tức cường đại của Tụ Nguyên cảnh tầng một, tay phải duỗi ra còn đang cầm kiếm quyết, đầu ngón tay có dư quang lóe ra.
Rất rõ ràng, chính nữ nhân này đã chém chết Phi Thiên Cuồng Tích.
Đinh Bạch Tuyết nhìn nữ tử váy vàng đeo mạng che mặt, phát hiện bốn vị thị nữ phía sau người này cũng đều có tu vi Luyện Khí tầng chín đỉnh phong, bên hông mỗi người đều đeo một khối ngọc tròn, phân biệt viết bốn chữ màu vàng "Thần", "Phong", "Kiếm", "Tông", rất chói mắt trong đêm tối.
"Là kiếm tử của Thần Phong Kiếm Tông!"
Đinh Bạch Tuyết nhìn trang phục đặc biệt này, nhớ tới ghi chép của tổ tiên, đột nhiên hít sâu một hơi.
Thần Phong Kiếm Tông thân là tông môn nhị tinh, có Thái Thượng trưởng lão ở Linh Hải cảnh tọa trấn, đệ tử trong môn cũng lên tới mười vạn.
Thiên kiêu trong Thần Phong Kiếm Tông vô số, ngay cả đệ tử ngoại môn cũng có Luyện Khí tầng sáu, về phần nội môn, càng cần phải đạt tới Luyện Khí tầng chín.
Tổ tông của Đinh Bạch Tuyết chính là một vị đệ tử nội môn.
Mà trên đệ tử nội môn, còn có đệ tử chân truyền Tụ Nguyên cảnh.
Đinh Bạch Tuyết nghe nói, hiện tại Thần Phong Kiếm Tông có thập đại chân truyền, tư chất tu luyện đều đạt tới cực phẩm, đều là thiên tài đỉnh cấp chân chính.
Mà kiếm tử của Thần Phong Kiếm Tông chính là đệ tử chân truyền đứng đầu, cũng là người tốt nhất được chọn cho vị trí tông chủ kế tiếp.
Cũng chỉ có khi kiếm tử xuất hành, mới có thể mang theo bốn thị nữ mang lệnh bài "Thần Phong Kiếm Tông", chính là để biểu hiện phong thái tông môn.
Nghĩ đến đây, Đinh Bạch Tuyết vội vàng hành một cái lễ vạn phúc: "Tháp chủ đời thứ năm của Tỏa Yêu Tháp Đinh Bạch Tuyết, gặp qua Thần Phong kiếm tử đại nhân!"