TRUYỆN FULL

[Dịch] Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân

Chương 168: Vân Tiêu đại sâm lâm

Chương 168: Vân Tiêu đại sâm lâm

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Trong thôn đốt một ngọn lửa trại thật lớn, ngọn lửa hừng hực bốc lên, khiến cho nhiệt độ trong phạm vi mấy chục thước nóng bỏng.

Bên cạnh lửa trại, có một đài cao, phía trên trói một thiếu nữ trẻ tuổi, miệng bị bịt lại, trói ở trên đài cao.

"Ha ha!"

Đám người mặc áo da thú vây quanh thiếu nữ, không ngừng kêu và ngâm xướng, giống như là đang triệu hồi cái gì đó.

"Grào!"

Tiếng gầm chói tai rất nhanh truyền đến, đám người ngẩng đầu, chỉ thấy một con yêu quái thân hổ mặt người từ trên trời giáng xuống, rơi vào trên đài cao, ngửi thấy khí tức của thiếu nữ, trong mắt lập tức lộ ra vẻ say mê.

"Cung nghênh Hổ Tôn Giả!"

"Đây là tế phẩm năm nay của chúng ta, hy vọng ngài thích."

Tất cả mọi người trong làng đều quỳ trên mặt đất, vẻ mặt thành kính.

Hổ Tôn Giả nhìn chằm chằm thiếu nữ không ngừng khóc lóc trên đài cao, lộ ra nụ cười tàn nhẫn đến cực điểm, một khắc sau liền cắn xuống.

Bang!

Một đạo kiếm khí phá không mà tới, đánh bay Hổ Tôn Giả.

Sau đó, Mặc Oanh rơi xuống đài cao, trường kiếm xẹt qua, cởi bỏ dây thừng trên người thiếu nữ trẻ tuổi.

"Cảm ơn ân cứu mạng của tiên sư!"

Thiếu nữ quỳ gối trên đài cao, không ngừng dập đầu.

Nhưng mà, Mặc Oanh không có tâm tình nói chuyện với nàng ta, vẻ mặt nàng nghiêm túc nhìn Hổ Tôn Giả ngã xuống đất.

Về phần đám người trong thôn, từ lúc Hổ Tôn Giả bị đánh rơi bọn họ đã chạy tán loạn, không biết tung tích.

"Dám phá hỏng chuyện tốt của bản tôn, ngươi muốn chết!"

Hổ Tôn Giả rống giận, nhìn vết kiếm ở cổ, sâu có thể thấy được xương, nếu không phải nó mạng lớn, nhát kiếm kia chém xuống người mình chắc chắn đã lạnh rồi.

"Chỉ là Yêu Binh cao đẳng đỉnh phong mà cũng dám làm càn!"

Sắc mặt Mặc Oanh lạnh lùng, trong lời nói mang theo tức giận.

Người trong thôn này xem một con hổ yêu biến dị trở thành thần linh, không tiếc dùng thiếu nữ trẻ tuổi bên ngoài làm tế phẩm, đều nên giết!

"Chết!" Hổ Tôn Giả tung người nhảy lên, hai móng vuốt sắc bén chộp về phía Mặc Oanh, đồng thời mở miệng, phun ra một cột sáng nóng rực.

"Tiên sư cẩn thận!" Thiếu nữ trẻ tuổi vội vàng nhắc nhở.

Mặc Oanh không nói lời nào, bắt lấy thiếu nữ lui ra xa, tay cầm kiếm quyết, phát động kiếm đấu thuật, chỉ thấy Nghênh Phong Phi Kiếm ném kiếm phong ra, linh hoạt vòng đến bên hông Hổ Tôn Giả, đâm vào vết kiếm lúc trước.

"Ngao!"

Hổ Tôn Giả kêu thảm một tiếng, đang chuẩn bị đập nát Nghênh Phong Phi Kiếm, nhưng không ngờ phi kiếm lại chợt phát ra kiếm khí đã sớm tích tụ trong đó.

Phù phù!

Đầu Hổ Tôn Giả bị chặt đứt, lăn xuống đất, dọa thiếu nữ trẻ tuổi sợ đến mức hai mắt trắng dã, liền hôn mê bất tỉnh.

"Cuối cùng cũng xong!"

Mặc Oanh xác định Hổ Tôn Giả đã chết thì quy kiếm vào vỏ, sau đó bóp vào người thiếu nữ trẻ tuổi, làm cho nàng tỉnh lại.

Thiếu nữ trẻ tuổi nhìn hoàn cảnh xa lạ chung quanh, lại nhìn Hổ Tôn Giả đã chết, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, nôn mửa đầy đất.

Chờ thân thể khôi phục lại, thiếu nữ trẻ tuổi phát hiện Mặc Oanh còn đứng ở một bên, vội vàng cảm tạ: "Đa tạ tiên sư ra tay cứu giúp, ta là Bích Liên Nhi, nhà ở làng chài nhỏ ven bờ bắc sông Phong Hỏa."

"Làng chài nhỏ? Cách đây vài chục dặm." Mặc Oanh nhớ lại bản đồ rừng rậm Vân Tiêu, nói.

"A! Xa như vậy à?" Sắc mặt Bích Liên Nhi càng thêm tái nhợt.

"Làm sao ngươi tới được nơi này?" Mặc Oanh hỏi.

"Hôm nay ta giặt quần áo bên bờ sông, sau đó gió quá lớn, quần áo bị thổi vào trong rừng cho nên mới chạy tới nhặt, kết quả đã bị người của thôn cổ này bắt đi rồi mang đến nơi này, chẳng nói chẳng rằng liền hiến tế ta cho Hổ Tôn Giả." Tim Bích Liên Nhi đập cực nhanh, từ đầu đến cuối đều sợ hãi không thôi.

"Thì ra là như thế, hiện tại để ta đưa ngươi trở về." Mặc Oanh nhấc Bích Liên Nhi lên, mang theo nàng ta ngự kiếm phi hành.

Đặt mình vào giữa không trung, Bích Liên Nhi hưởng thụ gió thổi qua, lại nhìn cây cối không ngừng lui về phía sau ở dưới, có khát vọng thật lớn đối với tu hành.

"Tiên sư tỷ tỷ, ta... Ta có thể theo ngài tu tiên không?"

"Ta không thu đồ đệ." Mặc Oanh lắc đầu.

Vẻ mặt Bích Liên Nhi ảm đạm, nhưng cũng không hết hy vọng: "Vậy tiên sư tỷ tỷ có thể dẫn ta nhập tiên môn không?"

"Muốn tu hành phải kiểm tra tình huống căn cốt của ngươi, đáng tiếc, vừa rồi ta dùng linh khí đo cho ngươi một chút, cũng không có căn cốt." Mặc Oanh suy nghĩ một chút, vẫn nói ra một sự thật tàn khốc.

Nghe xong lời này, thân thể Bích Liên Nhi run lên, cúi đầu, cũng không dám nói chuyện nữa, sợ làm Mặc Oanh chán ghét.

Không lâu sau, hai người đến gần một làng chài nhỏ bên bờ bắc sông Phong Hỏa.

Lúc này, người trong thôn cầm đuốc, tìm kiếm ở khu vực gần đó, hô to tên Bích Liên Nhi.

"Cha, nương, con ở chỗ này!"

Bích Liên Nhi nhảy xuống phi kiếm, nhào về phía một đôi phu thê lớn tuổi, ba người nhanh chóng khóc không thành tiếng.

Trên bầu trời.

Mặc Oanh ngự kiếm lơ lửng, quan sát phía dưới, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn ngự kiếm rời đi.

Mặc Oanh nhìn ra được tâm tính Bích Liên Nhi đơn thuần, cực kỳ giống mình năm đó, trong lòng có chút đồng cảm, cũng muốn mang theo vị thiếu nữ trẻ tuổi này đi lên con đường tu hành.

Thế nhưng, Bích Liên Nhi không có căn cốt!

Người như vậy, trừ phi có được huyết mạch đặc thù giống như Kiều Giai Hi, nếu không cho dù có đi trên con đường luyện thể, cũng đều khó khăn chồng chất, khó có thành tựu.

"Thay vì đi trên một con đường nhất định không đi được, còn không bằng sống một đời thật tốt."

Mặc Oanh lẩm bẩm, bay về ngôi làng cổ sâu trong rừng rậm Vân Tiêu, đang chuẩn bị cầm thi hài Hổ Tôn Giả trở về Phiêu Miểu Phái phục mệnh.

Bịch bịch bịch!

Một loạt tiếng bước chân ập đến.

Mặc Oanh theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một thanh lợi kiếm nhanh chóng đâm tới trước mặt, vội vàng vung kiếm ngăn cản, tạo ra âm thanh giòn vang.

"Đã lâu không gặp."

Thanh âm nhẹ nhàng phát ra từ trong rừng.

Ngay sau đó, một nữ tử trẻ tuổi đi ra từ trong rừng cây, đắm mình dưới ánh trăng sáng, lộ ra một gương mặt hoạt bát cười lên có hai má lúm đồng tiền nhỏ.