Chương 133: Tạ Giai Nhân
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Tạ Giai Nhân giãy khỏi tay Bàng Hải Vận, kiêu ngạo nói: “Rõ ràng ta xếp thứ nhất mà! Lớp đệ tử trẻ tuổi của Linh Thú Tông ai dám tranh với ta?”
Nghe thấy khẩu khí lớn như vậy, mặt Diệp Phong do dự, cứ cảm thấy Tạ Giai Nhân không đáng tin lắm.
“Ta muốn lãnh giáo những cách thức liên quan đến phương diện xử lý máu thịt yêu thú.” Yên lặng một hồi, Diệp Phong nói thẳng ra.
“Cái này ta biết!” Tạ Giai Nhân chìa ngón cái, chỉ vào mũi mình, sau đó quay vào sơn cốc hét lên: “Đại ngốc, nhị ngốc... tiểu ngốc, tất cả tập hợp!”
Vừa dứt lời, toàn bộ linh thú trong cốc đều chạy đến, xếp một hàng, đứng trước mặt Tạ Giai Nhân, khoảng hơn một trăm con, phần lớn đều là cấp yêu binh hạ đẳng và trung đẳng, cấp yêu binh cao đẳng cũng có hơn mười con, tản ra khí tức mạnh mẽ.
Toàn bộ cộng lại, gặp phải cảnh giới Tụ Nguyên cũng không sợ.
Ngay lúc này, trong căn nhà cỏ ở trung tâm sơn cốc, một giọng nói quát mắng già nua nhưng ẩn chứa uy áp nặng nề: “Tạ Giai Nhân, ngươi lại giở trò quỷ gì nữa?”
Đây là cường giả Tụ Nguyên tầng hai!
Khí tức vừa phát ra, tất cả linh thú đều quỳ rạp trên đất, run bần bật.
Diệp Phong kinh ngạc, nói thầm: “Không hổ là tông môn cấp Tinh, ngay cả một phân đà cũng có cảnh giới Tụ Nguyên tọa trấn, lợi hại ghê.”
Tạ Giai Nhân lè lưỡi, thấp giọng nói với Diệp Phong: “Đó là trưởng lão của phân đà chúng ta, ngày nào cũng uống lộn thuốc, lão mắng người, nhưng cũng không dám đánh ta, bởi vì ông nội ta là tông chủ Linh Thú Tông. Ông ta dám đánh ta, ông nội ta sẽ đấm ông ta, ha ha ha!”
Nghe tiếng cười lớn của Tạ Giai Nhân, vị trưởng lão phân đà kia tức đến nghiến răng, nhưng cũng không dám nói gì, chỉ hừ một tiếng không phục.
Diệp Phong nhìn một màn này, cơ thể cứng đờ tại chỗ, lúc này, trong lòng hắn chỉ có một câu nói.
“Ta gặp phải kẻ dở hơi rồi sao?”
“Biết rồi, biết ông nội ngươi là tông chủ Linh Thú Tông rồi, cha ngươi là phó tông chủ, mẹ ngươi là trưởng lão, ngoại trừ ngươi, cả nhà đều là cảnh giới Tụ Nguyên.” Bàng Hải Vận cạn lời nói.
Tạ Giai Nhân nghe vậy, lại cúi thấp đầu: “Nhưng mà điều này thì có tác dụng gì? Ta vừa cúi đầu, là có thể nhìn thấy mũi chân mình, còn Tiểu Bàn Bàn thì có thể nhìn thấy một màn phong cảnh khác, ngươi thật sự không biết ta ngưỡng mộ ngươi bao nhiêu đâu.”
Bàng Vận Hải và Diệp Phong suýt nữa hóa đá.
“Khụ khụ! Không nói mấy cái này nữa, vị đạo hữu này có cách nào xử lý máu thịt yêu thú không.” Diệp Phong cắt ngang đối thoại của hai người, hỏi.
Tạ Giai Nhân lấy ngón tay gãi mũi, sau đó hai tay chống nạnh, gương mặt kiêu ngạo nói.
“Tất nhiên rồi, Linh Thú Tông bọn ta có một môn cổ pháp tàn tạ, sau khi được ta đích thân sửa đổi đã trở thành một loại công pháp luyện chế thức ăn linh thú rất thực dụng, nguyên vật liệu sử dụng bao gồm các loại máu thịt yêu thú, linh dược...”
Kể về nghiệp vụ của mình xong, Tạ Giai Nhân lập tức từ vẻ cợt nhả trở nên đứng đắn.
“Khụ khụ!”
Một tràng tiếng ho từ căn nhà tranh xa xa vang lên, cắt ngang lời Tạ Giai Nhân.
Tạ Giai Nhân không để ý trưởng lão phân đà, tiếp tục nói: “Trong đó, máu thịt yêu thú ẩn chứa huyết mạch, linh thú muốn nâng cao thực lực, thứ không thể thiếu nhất chính là huyết mạch.”
“Khụ khụ khụ!”
Trưởng lão phân đà tiếp tục ho khan lớn tiếng.
Tạ Giai Nhân trợn mắt, cởi giày ra ném về hướng căn nhà tranh ở trung tâm sơn cốc: “Ông khụ khụ cái gì, còn để cho ta nói không?”
Nghe vậy, vị trưởng lão phân đà kia tức sắp nổ tung.
Đêch! Bổn trưởng lão chính là muốn ngăn cản ngươi nói bí mật của tông môn ra ngoài đó, ngươi còn nói nữa, phương pháp phối chế đều bị người ngoài biết hết.
Nhưng mà, vị trưởng lão phân đà này chỉ phản bác trong lòng, chứ không dám nói ra. Dù sao, phương pháp luyện chế thức ăn linh thú này là một mình Tạ Giai Nhân nghiên cứu ra, ngay cả tông chủ Linh Thú Tông còn không dám nhiều lời.
Diệp Phong nhìn thấy Tạ Giai Nhân dũng mãnh như thế, trực tiếp cởi giày ném trưởng lão cảnh giới Tụ Nguyên, thì lại ngẩn ra tại chỗ.
“Tên này không phải kẻ dở hơi, là cực phẩm!” Diệp Phong nói thầm, sau đó nhìn Tạ Giai Nhân nói: “Mời tiếp tục nói.”
Tạ Giai Nhân gật đầu, đếm đầu ngón tay, vừa đếm vừa giải thích: “Mặc dù nói huyết mạch máu thịt của yêu thú ẩn chứa không ít sức mạnh huyết mạch nhưng cơ bản rất cuồng bạo, cần thêm linh dược điều phối mới có thể trở nên ôn hòa, thích hợp hấp thu, nguyên vật liệu cần dùng cũng rất nhiều, bao gồm cây hồi, thì là, hành gừng tỏi,....
Diệp Phong càng nghe càng mơ hồ: “Dừng dừng dừng, cây hồi và thì là, đây không phải nấu ăn sao?”
Tạ Giai Nhân đứng đắn nói: “Chính là nấu ăn cho linh thú, hơn nữa làm như vậy mới ngon, đương nhiên, còn phải thêm các loại linh dược như linh sâm, cỏ khí huyết, quả tuyết dung, sau khi điều phối xong dùng linh dịch nấu chín, nghiền thành hình, cuối cùng cắt nhỏ là có thể trở thành thức ăn linh thú rồi.”
“A, thì ra phức tạp vậy à.” Diệp Phong xem như nghe hiểu rồi.
Bàng Vận Hải đứng ở bên cạnh nghe, nhưng bởi vì thật sự không có hứng thú với thức ăn linh thú, nghe tai trái lọt ra tai phải, chẳng nhớ được gì.
“Nguyên liệu cần ta cũng biết, nhưng tỉ lệ làm sao tính?” Diệp Phong hỏi.
Chỉ biết nguyên liệu vẫn chưa đủ.
Giống như luyện thép, tỉ lệ thép và than không giống, tính thép luyện ra cũng không giống. Cũng giống nấu ăn, cho dầu, muối, gia vị cũng cần thích hợp, mới có thể điều hòa mùi vị ngon nhất.
Tạ Giai Nhân lập tức vươn tay: “Tỷ lệ được ta ghi trong phương pháp, phương pháp này ta bán một trăm linh thạch trung phẩm.”
Nghe thấy lời này, Diệp Phong lập tức trừng mắt, nghĩ thầm cũng quá mắc rồi, bán ta đi còn chưa đủ!
Vị trưởng lão phân đà sắp tức bùng nổ trong căn nhà tranh trừng mắt, lén lút nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ, nghĩ thầm mặc dù bình thường Tạ Giai Nhân cẩu thả, thích phá phách, nhưng lúc mấu chốt lại rất tỉnh táo, biết phương pháp không thể cho không, lúc này mới thở phào.
Tạ Giai Nhân thấy mặt Diệp Phong thay đổi, lập tức cười tinh nghịch: “Có phải cảm thấy rất mắc không, nếu như không muốn mua phương pháp, Linh Thú Tông bọn ta có thể giúp đỡ làm, chỉ thu phí chế biến.”
Ánh mắt Diệp Phong sáng lên, cảm thấy cách hai rất hay.