TRUYỆN FULL

[Dịch] Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân

Chương 132: Phân đà Linh Thú Tông

Chương 132: Phân đà Linh Thú Tông

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Sáng sớm hôm sau.

“Chào buổi sáng chưởng môn!”

Chúng đệ tử đi ra từ các phòng.

Tranh đấu tối qua quá mệt rồi, sau khi bọn họ sử dụng linh lực tắm rửa, toàn bộ đều ngủ một giấc ngon lành, dưỡng tinh khí thần, rồi mới khoanh chân ngồi bên linh tuyền, dần dần tiến vào trạng thái tu luyện.

Tu vi của cảnh giới Luyện Khí vẫn quá thấp.

Đổi thành cảnh giới Tụ Nguyên hoặc là cảnh giới Linh Hải cao hơn, căn bản không cần ngủ, chỉ dựa vào đả tọa đã có thể nhanh chóng bổ sung tinh khí thần, thậm chí không cần phải ăn gì đó bổ sung vào hao tổn, có thể thực hiện tích cốc chân chính.

“Tu luyện đàng hoàng đi!” Diệp Phong dặn dò chúng đệ tử, sau đó ngẩng đầu.

Mấy ngày trước, thợ mộc Lý sư phụ của Giả gia có đến một chuyến, Diệp Phong nhờ ông ta vận chuyển vật liệu gỗ đến, xây một cái đình nghỉ mát cỡ lớn ở nơi có linh tuyền, xung quanh còn có bức rèm.

Nếu có người đi vào hậu viện, không sợ bọn họ nhìn thấy chúng đệ tử khoanh chân tu luyện bên cạnh ôn tuyền, càng sẽ không phát hiện ra linh tuyền ngay.

“Linh khí xung quanh linh tuyền hình như ngày càng tinh khiết.”

Diệp Phong cúi đầu, phát hiện nụ hoa của Thanh Liên Tịnh Hóa lại lớn không ít, sắp nở, vào thời kỳ phát triển. Có tác dụng tịnh hóa của nó, chất lượng linh khí của Phiêu Miểu Phái càng cao hơn mấy nơi khác.

Sau đó, Diệp Phong đến nhà bếp, róc máu thịt của mấy con yêu thú tối qua ra, sau khi nấu chín thì cho tám con linh thú ở Phiêu Miểu Phái ăn.

“Thật khó ăn!” Hồ Đại Hồng bĩu môi.

“Đại tiên, ăn như vậy hiệu quả rất kém, rất nhiều khí huyết đều sẽ lãng phí.” Cẩu Nhị Cáp làm vẻ mặt cau có.

Diệp Phong hỏi: “Lẽ nào ăn sống luôn hả?”

Trư Tam Bàn vẫy cái đuôi ngắn, nói: “Ăn sống hiệu quả cũng rất kém, trừ phi có công pháp đặc biệt, có thể lấy trực tiếp khí huyết tinh khiết trong máu thịt yêu thú.”

Diệp Phong hỏi: “Các ngươi không có sao?”

“Không có.” Bạch Phù Ngũ Tiên cùng lắc đầu.

Tiểu Bạch Hồ và Thiết Sắt Long Ưng cũng lắc đầu theo.

Lửng Mật nằm ngoài bên cạnh Thanh Liên Tịnh Hóa, ngay cả thịt Diệp Phong bưng đến cũng lười nhìn.

“Cứ như vậy thì không được, phải tìm người nào đó hỏi nên xử lý máu thịt yêu thú thế nào, không thể lãng phí như vậy... Hơn nữa, nếu có cơ hội, còn phải tìm công pháp thích hợp cho linh thú tu luyện, củng cố huyết mạch.”

Diệp Phong nghĩ, rồi ngự không đến phủ Thành chủ thành Bạch Phù, chuẩn bị tìm Tân Quảng Hiên trò chuyện.

Lúc này, một nữ tử mặt tròn rất táo bạo đi ra từ phòng bên cạnh, chính là đệ tử Lưu Vân tông, Bàng Hải Vận.

“Hải Vận đạo hữu, Tân sư huynh của ngươi đâu?” Diệp Phong hỏi.

Nghe Diệp Phong xưng hô thân mật như vậy với mình, mặt Bàng Hải Vận đỏ lên, nói: “Diệp chưởng môn, Tân sư huynh không ở trong phủ Thành chủ, huynh ấy đến câu lan phóng khoáng rồi.”

Khóe miệng Diệp Phong giật giật: “Câu lan nào?”

“Thúy Ngọc Lâu.” Bàng Hải Vận nói.

Nghe thấy tên này, ánh mắt Diệp Phong hơi sáng lên, chuẩn bị xuất phát, thì vỗ đầu, nghĩ đến Bàng Hải Vận cũng là đệ tử tông môn, hỏi nàng ta có lẽ cũng được.

Vì thế, Diệp Phong hỏi: “Ngươi có biết làm sao để xử lý máu thịt yêu thú không? Gần đây ta săn bắn được một vài yêu thú, dùng để bồi dưỡng linh thú hộ sơn trong môn, nhưng phát hiện hiệu quả rất kém.”

Vừa nghe chuyện này, Bàng Hải Vận cười nói: “Diệp chưởng môn xem như đã tìm đúng người, ta có một người bạn đến từ tông môn cấp Tinh, Linh Thú Tông, tìm nàng hỏi thăm có lẽ được.”

“Ồ, có tiện gặp không?” Diệp Phong nổi hứng thú.

“Vẫn mong Diệp chưởng môn đợi chút.” Bàng Hải Vận cầm một con hạc giấy, thổi một luồng linh khí vào bên trong, hạc giấy lập tức đập cánh bay đi với tốc độ cực nhanh.

“Đây là hạc giấy truyền tin sao?” Diệp Phong nói.

Lần trước khi rời khỏi Vật Hiên Các, Trịnh Diệu Thú của Bách Khí tông đã tặng hắn một con, có thể dùng để truyền tin.

Bàng Hải Vận gật đầu: “Phải, quả thật là hạc giấy truyền tin, tốc độ rất nhanh, có thể phi hành trong phạm vi ba trăm dặm, giá cũng không mắc, hai mươi linh thạch là đủ rồi.”

Diệp Phong nói: “Quả thật không mắc.”

Hai người ngồi trong một cái đình ở phủ Thành chủ chờ đợi, Bàng Hải Vận nghe nói Diệp Phong là đại sư pháp thuật, vì thế xin chỉ bảo ở ngay đây.

Diệp Phong được sự trợ giúp của Bàng Hải Vận, cũng kiên nhẫn giảng giải một chút pháp thuật mình đã nắm chắc, khiến Bàng Hải Vận thu hoạch được nhiều điều.

Không đến nửa canh giờ, hạc giấy đã quay lại.

Bàng Hải Vận nhận hạc giấy, linh khí quay một vòng ở bên trong, trong mắt dần dần phát ra ánh sáng: “Khéo thật, vị bằng hữu này của ta đang ở trong một phân đà ngoài trăm dặm ở phía Bắc thành Bạch Phù.”

“Chuyện không thể chậm trễ, xuất phát thôi!” Diệp Phong nói xong, trực tiếp bay lên trời.

Bàng Hải Vận hơi kinh ngạc, rồi lựa chọn ngự kiếm phi hành.

Đối với tu hành giả mà nói, trăm dặm không hề xa.

Không lâu sau, Diệp Phong và Bàng Hải Vận đáp xuống đất, làm sương mù tản ra, đi vào một sơn cốc.

Nơi này non xanh nước biếc, linh khí dồi dào, nơi nào cũng có thể thấy một vài linh thú đang chạy trên cỏ, còn có bạch hạc bay trên cao, linh khí dập dờn.

“Ai da! Tiểu Bàn Bàn* của ta, ngươi cuối cùng cũng đến.” Một nữ tử thân mặc váy dài màu nâu ngồi trên linh mã, tư thế oai hùng hiên ngang, xa xa vẫy tay với Bàng Hải Vận

Đến gần, nữ tử đó ngưỡng mộ nhìn vùng ngực của Bàng Hải Vận, rồi lại nhìn nơi bằng phẳng của mình, thở dài nói: “Tiểu Bàn Bàn, ngươi lại to hơn rồi, tại sao của ta vẫn còn là đồng bằng chứ?”

Nói xong, nữ tử lấy tay nâng mặt, bĩu môi, rất buồn bực.

“Đúng rồi, vị này chính là Diệp chưởng môn mà ngươi nói sao?” Nữ tử đột nhiên nhìn Diệp Phong, lập tức mê mẩn: “Aii da, thật anh tuấn tiêu sái, thật không hổ là thiên tuyển chi tử, không biết tối nay có rảnh hẹn hò cùng ta?”

Nghe thấy một loạt từ ngữ hung bạo thế này, Diệp Phong lập tức nghẹn họng.

Bàng Hải Vận dùng tay bịt miệng nữ tử, gương mặt xấu hổ nói với Diệp Phong: “Diệp chưởng môn đừng trách, vị bằng hữu này của ta là đệ tử nội môn của Linh Thú Tông ‘Tạ Giai Nhân’, luôn thích nói năng điên cuồng, nhưng ở phương diện bồi dưỡng linh thú, nàng cũng xem như xếp số một số hai trong lớp đệ tử trẻ tuổi của Linh Thú Tông.”