Chương 134: Thức ăn rất bình thường, người thì không biết nữa
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Với trình độ của Phiêu Miểu Phái bây giờ, có được phương pháp cũng chưa chắc sản xuất được, còn không bằng đưa máu thịt yêu thú trong tay ra để sau khi Tạ Giai Nhân chế biến rồi đưa lại cho Phiêu Miểu Phái.
“Ta chọn để ngươi làm, nhưng ta phải xem xem trình độ luyện chế thức ăn linh thú của ngươi thế nào, giá cả thương lượng sau.” Diệp Phong đồng ý.
“Được thôi, đi theo ta!” Tạ Giai Nhân đi phía trước.
Nhìn ba người đi vào một tòa đại điện bằng đá không xa, trưởng lão phân đà đóng cửa sổ lại, phản bác: “Bổn trưởng lão không thể đợi ở đây nữa, nếu không, sớm muộn cũng có ngày sẽ bị nha đầu này làm tức chết, phải nhanh chóng xin tông chủ, điều khỏi nơi này...”
Trong đại điện bằng đá.
Diệp Phong cầm một ít thức ăn đủ loại màu sắc, ngửi thử, phát hiện quả thực có mùi vị của cây hồi và thì là, hơn nữa mức độ vừa phải, không mềm không cứng, ngay cả hắn cũng muốn ăn.
Diệp Phong hỏi: “Những thứ này bán thế nào?”
“Nguyên liệu chính của chỗ này đều là máu thịt của yêu thú cấp yêu binh hạ đẳng, giá không mắc, một cân một linh thạch hạ phẩm.” Tạ Giai Nhân giới thiệu.
“Cũng khá rẻ.” Diệp Phong nói thầm.
Nghe vậy, Tạ Giai Nhân cười ha ha: “Tưới nước, đương nhiên bán rẻ rồi... khụ, xin lỗi, lộ rồi!”
Diệp Phong và Bàng Hải Vận nhìn nhau, hoàn toàn cạn lời.
Trưởng lão trong nhà tranh cách vách lại tức ngã quỵ xuống đất, nghĩ thầm quả nhiên không thể ôm hy vọng với Tạ Giai Nhân.
Diệp Phong cầm lên một túi thức ăn linh thú, dùng linh nhãn nhìn thấy bên trong chứa không ít linh khí, xem ra thức ăn quả thật rất bình thường, đáng tiếc, thức ăn Tạ Giai Nhân sản xuất ra thì không biết nữa.
Một tiếng “ầm” vang lên.
Diệp Phong vứt máu thịt yêu thú hơn ngàn cân xuống đất.
Với tình huống thông thường, sau khi giết yêu thú, chỉ có móng vuốt, yêu đan, răng năng còn có thể dùng, máu thịt trên cơ bản bị vứt đi, giá trị không đáng mấy.
Cho nên, Diệp Phong cũng không sợ Tạ Giai Nhân đem máu thịt yêu thú chạy mất, vừa ra tay đã cho ngàn cân.
“Quao! Toàn bộ đều là máu thịt yêu thú cấp yêu binh, Diệp chưởng môn, đây nhất định đều là ngài giết nhỉ? Ngài mạnh thật, ta rất thích!” Tạ Giai Nhân sáng bừng hai mắt.
Diệp Phong có cảm giác muốn bỏ chạy nhanh chóng, hỏi: “Đại khái bao lâu mới có thể lấy, chi phí tính thế nào?”
“Đây là máu thịt của yêu thú cấp Yêu Binh cao đẳng, chất lượng và giá trị càng cao, sau khi chế thành thức ăn linh thú, một linh thạch mới có thể mua mười cân, bởi vì ta còn phải mua linh dược làm vật liệu hỗ trợ, cho nên phí chế biến căn cứ theo một phần bốn giá bán để tính.” Tạ Giai Nhân cười nói.
“Có thể.” Diệp Phong đồng ý.
Sau đó, Diệp Phong quan sát linh thú ăn thức ăn trong sơn cốc, phát hiện theo thức ăn vào bụng, linh thú liền nằm nhoài trên đất ngủ, huyết mạch tiêu hóa trong đó, khí tức dần dần lớn mạnh.
“Hiệu quả thật không tệ.” Diệp Phong âm thầm gật đầu.
Tiếp theo, Diệp Phong tốn mười linh thạch, mua một ngàn cân thức ăn hạ phẩm, từ chối yêu cầu muốn giữ hắn lại dùng cơm trưa của Tạ Giai Nhân, bỏ lại một mình Bàng Hải Vận quay về trước.
“Diệp chưởng môn thật là không hiểu phong tình, ta còn muốn nghiên cứu thêm triết học cuộc sống với ngài ấy!” Tạ Giai Nhân đứng trên đỉnh đầu một bức tượng, lưu luyến vẫy tay với Diệp Phong.
Nghe vậy, tốc độ Diệp Phong tăng lên gấp bội.
“Giai Nhân, ngươi thật là, ngay cả Diệp chưởng môn cũng trêu chọc. Nhưng mà, ngươi cũng chỉ chém gió thôi, lúc bảo ngươi đi xem mắt thật thì lại từ chối đủ đường.” Bàng Hải Vận trợn mắt, nói.
Tạ Giai Nhân hai tay chống nạnh: “Chém gió là đủ rồi, tại sao phải làm hành động? Hơn nữa, bổn tiểu thư còn chưa chơi đủ, sau này, ta phải làm nữ nhân của Hải vương!”
Bàng Hải Vận không còn lời nào để nói.
“Tạ Giai Nhân, ngươi thật sự muốn làm lão phu tức chết! Sau này phân đà này một mình ngươi trông coi là được rồi, bổn trưởng lão bây giờ muốn về tông!”
Trưởng lão phân đà nghe thấy một tràng lời hổ báo của Tạ Giai Nhân thì không đợi được nữa, đầu đụng vỡ nóc của căn nhà tranh, chân giẫm lên một con đại bạch hạc bay lên trời.
“Khách quan đi thong thả!” Tạ Giai Nhân vẫy vẫy tay với trưởng lão phân đà, chọc đối phương tức suýt nữa ngã xuống từ lưng đại bạch hạc.
Bàng Hải Vận cúi đầu nhìn vùng bằng phẳng trước ngực Tạ Giai Nhân, thầm nghĩ mặc dù ngươi có trái tim muốn làm Hải vương, đáng tiếc không có vốn!
....
Diệp Phong giẫm giày kim loại, phát huy sức anh linh chi lực đến cực hạn, trong chớp mắt đã đi hơn trăm thước cảm giác rất kích động.
Không lâu sau, hắn đã về đến Phiêu Miểu Phái.
“Lửng Mật, ngươi thử số thức ăn này trước.” Diệp Phong lấy ra mười cân thức ăn linh thú, để trong tô cơm chó, cười ha ha.
Mùi vị nồng nặc kia tản ra bốn phía, lập tức dẫn đến sự chú ý của đám đệ tử và linh thú.
"Đây là thức ăn linh thú mà bổn chưởng môn mua ở phân đà Linh Thú Tông, có tác dụng thúc đẩy rất lớn đối với việc trưởng thành của linh thú." Diệp Phong lập tức giải thích.
Các đệ tử nghe vậy, lập tức chấm dứt tu hành đứng vây quanh bát đựng thức ăn cho chó nhìn.
Lửng Mật đứng thẳng người lên, ngắm nhìn xung quanh, nhìn ánh mắt chờ mong của bọn họ, lại nhìn thức ăn đựng trong bát ăn cho chó, giống như là bị vũ nhục.
Nó không ngừng dùng chân đập mạnh, giống như đang muốn nói ta đường đường là Lửng Mật, oán trời oán đất oán thương khung, các ngươi dám dùng bát ăn cho chó để đựng thức ăn cho ta ăn?
Diệp Phong chớp chớp mắt, yên lặng đổi bát đựng thức ăn cho chó thành một cái đĩa gốm sứ được chế tác tinh xảo, lại đổ đầy thức ăn linh thú vào.
Lửng Mật thấy thế, thái độ chuyển biến 180 độ, lập tức mở miệng ra gặm, phát hiện hương vị thật tuyệt vời, hai chân trước không ngừng bới thức ăn, chỉ chốc lát sau đã ăn sạch mười cân, cảm thấy còn chưa ăn no, thế là lại chép miệng với Diệp Phong.
"Thế nào, ăn ngon không, có hiệu quả làm tăng thực lực không?" Diệp Phong hỏi.
Lửng Mật liên tục gật đầu.
Trong lòng Diệp Phong vui mừng, lập tức đổ cho Lửng Mật mười cân thức ăn.
Những linh thú khác cũng đều lộ ra ánh mắt tha thiết, Diệp Phong lấy ra một cái đĩa lớn từ phòng bếp, chia cho mỗi linh thú thủ sơn mười cân.
Bọn chúng ngay lập tức ăn, khát thì uống nước linh tuyền.