Chương 122: Khánh điển kết thúc mỹ mãn
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Bạch Minh Lộ cũng bước ra sân.
Hắn ta bắt đầu khuỵu gối xoay người, một tay nắm vỏ kiếm, một tay nắm lấy chuôi kiếm, trên người mơ hồ có khí tức đao kiếm ác liệt tỏa ra.
Hề Hân Vũ ngạc nhiên nói: "Bạch sư huynh đúng là nghiêm túc thật rồi, hắn ta lại muốn sử dụng Bạt Kiếm Thuật đã khổ luyện mấy tháng."
Ngay cả Long Quải chân nhân cũng cười.
Ông ta tin tưởng vào thực lực của Bạch Minh Lộ.
Đường đường là đệ tử đứng thứ mười của Thanh Vân Môn, thiên tài Luyện Khí tầng chín đỉnh phong, dưới Tụ Nguyên Cảnh, ngoại trừ những tu hành giả lâu năm lão luyện kia ra, Bạch Minh Lộ đã là hạng nhất rồi.
Tiêu Phạm Cốc tròn mắt quan sát, sẵn sàng học tập tại chỗ.
“Tu vi của ngươi thấp hơn ta, ngươi ra tay trước đi.” Bạch Minh Lộ nói với Mặc Oanh.
Bạt Kiếm Thuật của hắn ta chú trọng việc xuất thủ sau, để cho Mặc Oanh xuất thủ trước, thực tế là cho nàng rơi vào thế bị động.
"Ngươi chắc chứ?"
Giọng nói của Mặc Oanh lạnh lùng pha chút nghiền ngẫm, sau đó bóng dáng đột nhiên biến mất ở trong không khí hư vô.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Người đâu rồi?
"Lẽ nào lại là “Thổ Độn”?"
Mọi người vội vàng nhìn xuống dưới đất.
Nhưng mà, bọn họ lại chẳng phát hiện ra điều gì.
Bất kể là trên trời hay dưới đất, đều không có khí tức của Mặc Oanh.
Bạch Minh Lộ cảnh giác xung quanh.
Y từng tính qua rất nhiều lộ tuyến mà Mặc Oanh có thể tấn công mình, đồng thời chuẩn bị điều chỉnh phương hướng bất cứ lúc nào, để trực tiếp một chiêu rút kiếm đánh bay đối phương ra ngoài, giành được thắng lợi giòn rã.
Nhưng ai ngờ, Mặc Oanh không ra chiêu như tính toán.
Nàng lại biến mất giữa không trung!
Hơn nữa, dường như không phải là “Thổ Độn”.
"Không được, ta phải bay lên, tiếp tục ở dưới mặt đất thì quá bị động." Bạch Minh Lộ nghĩ tới vấn đề này, lập tức chuẩn bị nhảy lên.
"Cẩn thận phía sau!" Đúng lúc này, Long Quải chân nhân cảm nhận được khí tức của Mặc Oanh, vội vàng không biết xấu hổ mà lớn tiếng nhắc nhở.
Bạch Minh Lộ đột nhiên có cảm giác sống lưng lạnh buốt, y quay đầu lại, quả thực nhìn thấy Mặc Oanh đứng phía sau.
Lúc này, kiếm của Bạch Minh Lộ mới rút ra ba tấc, liền thở dài một hơi, tra kiếm vào vỏ.
"Ta thua rồi..."
Cho tới lúc ấy, mọi người mới nhìn thấy Mặc Oanh cầm Nghênh Phong Phi Kiếm, mũi kiếm cách lưng Bạch Minh Lộ một tấc.
Chỉ cần hơi đâm về phía trước, Bạch Minh Lộ sẽ bỏ mạng.
"Thậm chí đến cả lão phu cũng suýt không phản ứng kịp, pháp thuật ám sát này thật đáng sợ." Long Quải chân nhân nghiêm túc nói.
Đổi thành ông ta ứng chiến với Mặc Oanh, nếu dưới tình huống bị đánh lén, bản thân không chết thì cũng bị thương nặng.
"Thắng rồi!"
"Mặc sư tỷ uy vũ!"
So với Thanh Vân Môn đang chán nản, các môn phái khác khiếp sợ, thì bên Phiêu Miểu Phái lại reo hò ầm ĩ.
Keng!
Mặc Oanh thu kiếm vào vỏ, xuất hiện bên cạnh Diệp Phong, hỏi: "Chưởng môn, thấy sao?"
"Ừm, tốc độ rất nhanh." Diệp Phong gật đầu, bày tỏ hài lòng.
Mặc Oanh vừa thi triển chính là pháp thuật cấp một “Bối Thứ”đạt tới viên mãn, lúc đối đầu chính diện thì không thể hiện được quá nhiều, nhưng đánh bất ngờ lại có hiệu quả rất lớn.
Bạch Minh Lộ vừa rút kiếm đã thua trận.
Bàn về trận này thì chênh lệch quá lớn.
"Đi thôi!" Long Quải chân nhân đã không còn mặt mũi tiếp tục ở lại đây.
"Long Quải chân nhân, đợi đã!" Diệp Phong bất ngờ lên tiếng: "Có phải mấy người quên mất cái gì không?"
Long Quải chân nhân chợt nắm chặt gậy chống, ngăn lại Hề Hân Vũ chuẩn bị lên tiếng, quay đầu nhìn Diệp Phong, đáp: "Diệp chưởng môn, hôm nay đã quấy rầy đến khánh điển thăng cấp lên môn phái cao đẳng của quý phái là lỗi của chúng ta, ngày sau còn dài, bọn ta cáo từ trước!"
Diệp Phong nhanh chóng dùng chiến thuật dự phòng: "Thật ngại quá, ta không có hứng thú với ngày sau."
Long Quải chân nhân cau mày, không biết lời này có ý gì, dẫn theo ba đệ tử nhăn nhó rời khỏi Phiêu Miểu Phong.
"Phiêu Miểu Phái giỏi thật đấy, đến cả Thanh Vân Môn cũng phải chán nản ra về."
"Nhưng mà, trải qua chuyện này, Phiêu Miểu Phái cũng coi như đắc tội với Thanh Vân Môn rồi."
"Diệp chưởng môn là thiên tuyển chi tử, chưa chắc đã sợ Thanh Vân Môn đâu nhỉ?"
"Thiên tuyển thì đã sao, mạnh cỡ mấy cũng không đánh lại chưởng giáo Thanh Vân Môn! Vị đó chính là cường giả hạng nhất sắp lên Tụ Nguyên tầng thứ bảy."
Chưởng môn các môn phái khắc lại bắt đầu bàn tán hóng hớt.
Diệp Phong im lặng không lên tiếng.
Phó Thành chủ nói với đội nhạc ở sau lưng: "Còn ngây ra đó làm gì, tiếp tục chơi nhạc, tiếp tục cử hành nghi thức thụ phong!"
"Vâng vâng vâng."
Đội nhạc vội vàng biểu diễn.
Chu Gia Tiền lập tức mang hoành phi của Phiêu Miểu Phái lên, Diệp Phong tự mình treo nó lên cửa lớn, rồi dùng Huyền Diệp phi kiếm để nhấc vải đỏ.
Từ bây giờ, Phiêu Miểu Phái chính thức tấn thăng lên thành cao đẳng.
"Chúc mừng Diệp chưởng môn!"
"Cùng vui cùng vui!"
Mọi người ở đó bắt đầu nịnh nọt khách sáo.
Bởi vì các môn phái đều có bí mật nội bộ của riêng mình, mọi người cũng rất thức thời, chỉ tới đại điện chưởng môn ngồi một lúc, uống chén trà, tặng quà đã chuẩn bị sẵn, để Diệp Phong quen mặt, sau đó lục tục ra về.
"Diệp chưởng môn, nhớ phải tìm thời gian đến Nghê Thường Cung dạy dỗ mấy đệ tử không nên thân của ta đó." Trước khi về, cung chủ Nghê Thường Cung mỉm cười ôn hoà.
"Đương nhiên." Diệp Phong gật đầu.
Đợi các nàng rời đi, Nhan Như Ngọc chạy đến phía sau Diệp Phong, dùng ngón tay trắng nõn như tuyết chọc bả vai hắn.
"Sao thế?" Diệp Phong hỏi.
"Người kia là ai vậy? Ta thấy nàng thật đáng sợ, cứ như cọp cái biết ăn thịt người." Nhan Như Ngọc rụt cổ, gương mặt sợ hãi.
Diệp Phong liền nở nụ cười.
Nhan Như Ngọc đã hoàn toàn mất đi ký ức của kiếp trước, nhưng trong xương cốt vẫn kế thừa sự chống đối và sợ hãi với cung chủ Nghê Thường Cung.
Hắn giải thích: "Không phải sợ, nàng không dám ra tay với ngươi, hơn nữa còn có ta chắn ở phía trước đây!"
"Ừm!" Trong lòng Nhan Như Ngọc ấm áp.
Lúc này, phó Thành chủ chắp tay với Diệp Phong, rồi cùng Lục Sơn Nhạc rời khỏi Phiêu Miểu Phong.
Tân Quảng Hiên thì ở lại, thấy Lục Sơn Nhạc rời đi, hắn ta thở phào một hơi, như sợ lại bị đánh cho một trận.
Trước khi chia tay, Liễu Ngọc Chi đánh giá Phiêu Miểu Phong, nhận thấy nồng độ linh khí nơi này vậy mà còn cao hơn Vân Hoa Tông, gương mặt hiện vẻ ước ao: "Đúng là ngưỡng mộ Diệp chưởng môn thật đấy, không chỉ được anh linh che chở, mà còn nhận được một đường linh mạch."