TRUYỆN FULL

[Dịch] Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân

Chương 121: Ta thấy xấu hổ khi là đồng môn của ngươi

Chương 121: Ta thấy xấu hổ khi là đồng môn của ngươi

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Giữa không trung.

Tiêu Phạm Cốc đạp chân lên Huyền Diệp Phi Kiếm, tốc độ rất nhanh lại hết sức linh hoạt, hắn ta đã cố gắng đi vòng quanh Hoắc Vân Kiệt nhiều lần, nhưng lần nào cũng không thành công.

"Đạn Nguyên Khí!"

Hoắc Vân Kiệt và Tiêu Phạm Cốc kéo dài khoảng cách ra hơn mười thước, liên tục dùng Đạn Nguyên Khí làm bất ngờ, đồng thời bí mật làm cho Đạn Nguyên Khí lớn hơn, nhưng thực tế uy lực cũng rất yếu, giả bộ mình đang đối phó hết sức.

"Hộc hộc..."

Sau một lúc, Hoắc Vân Kiệt bắt đầu thở dốc.

Đôi mắt của Tiêu Phạm Cốc sáng lên: "Ngươi rốt cuộc không kiên trì được nữa, chờ ta đập ngươi rơi xuống khỏi không trung!"

Hai tay hắn ta niệm pháp quyết, thi triển một môn pháp thuật cấp một có tên là “Tụ Vân Kiếm”, nửa số pháp lực còn lại hóa thành một đám mây, tập hợp lại thành một thanh trường kiếm chỉ rộng tầm một thước, dài năm thước, theo gió mãnh liệt chém xuống.

Vèo!

Hoắc Vân Kiệt đột ngột tăng tốc độ, phóng Hàn Quang Kiếm đánh về phía Tiêu Phạm Cốc, như thể hắn muốn thừa dịp hắn ta kiệt sức mà ra tay phủ đầu.

"Ngu xuẩn, ngươi không đụng được vào ta đâu."

Tiêu Phạm Cốc cố gắng né tránh, nhưng bởi vì tiêu hao quá lớn trước đó, nên dẫn tới tốc độ hiện tại hơi chậm.

Hoắc Vân Kiệt nắm lấy cơ hội thay đổi tình thế có vẻ bất lợi trước đó, khí tức quanh thân lập tức quay về đỉnh phong, bộc phát ra tốc độ nhanh nhất, đầu tiên là né tránh pháp thuật “Tụ Vân Kiếm” công kích, lại từ trên thân Hàn Quang Kiếm nhảy lên một cái.

Keng!

Sau khi Hàn Quang Kiếm không cần chở người nữa, tốc độ chợt tăng, giống như mũi tên rời cung đâm về phía trước ngực của Tiêu Phạm Cốc.

Cảnh tượng đột ngột này khiến Tiêu Phạm Cốc sợ hãi, hắn ta vội vàng sử dụng pháp thuật cấp một của Thanh Vân Môn là “Thanh Vân Kiếm Thuẫn” để ngăn trở.

Mà Hoắc Vân Kiệt đang ở giữa không trung, đột nhiên thi triển pháp thuật “Phược Linh Sách”, biến linh khí thành dây thừng, rồi cuốn lấy cả người của Tiêu Phạm Cốc, dùng sức kéo mạnh một cái, liền mượn lực từ Tiêu Phạm Cốc, nhảy qua đỉnh đầu, xoay người đánh ra một viên Đạn Nguyên Khí.

Bùm!

Đối mặt với đòn tấn công kép từ trước và sau, Tiêu Phạm Cốc cuối cùng vẫn không thể chống lại, bị Đạn Nguyên Khí đánh cho trọng thương, phát ra tiếng kêu thảm, đập mạnh vào đỉnh núi.

Huyền Diệp Phi Kiếm rơi xuống do không có ai kiểm soát, nó bị cắm xiên trên mặt đất, tạo ra tiếng kiếm reo khá vui tai.

So với sự thảm bại của Tiêu Phạm Cốc, Hoắc Vân Kiệt bình tĩnh đáp xuống đất, vươn tay đón lấy Hàn Quang Kiếm đang rơi xuống.

Hắn đứng đó, cầm kiếm, áo choàng bay phấp phới, như một kiếm tiên trẻ tuổi.

"Thắng bại đã phân!"

Phó Thành chủ đứng lên nói.

Dù thế nào đi nữa, Phiêu Miểu Phái cũng là một thế lực gần thành Bạch Phù, hơn nữa, ông ta cũng có chút giao tình với Diệp Phong, hôm nay đứng ra nói một câu, có thể đưa tới tác dụng to lớn.

Đúng như dự đoán.

Nghe được lời nói của Phó Thành chủ, Long Quải chân nhân đang chuẩn bị mở miệng liền ngậm miệng lại, chống gậy, bất mãn khịt mũi.

"Tiêu Phạm Cốc, ngươi đã bị đánh bại!"

Hoắc Vân Kiệt cất kiếm trở lại vỏ, đi tới chỗ Huyền Diệp Phi Kiếm, rút khỏi mặt đất, lại nhìn về phía Tiêu Phạm Cốc đang nằm trên mặt đất: “Nhớ kỹ câu này, ta thật xấu hổ khi là đồng môn của ngươi!”

Sau cùng, Hoắc Vân Kiệt cung kính giao Huyền Diệp Phi Kiếm cho Diệp Phong.

Tiêu Phạm Cốc tức giận đến mức đột nhiên phun ra một ngụm máu, tóc bay loạn xạ trong gió, dùng hai tay đập mạnh xuống đất, vô cùng không cam lòng.

Huyền Diệp Phi Kiếm chẳng qua chỉ là linh khí hạ phẩm, giá bán nhiều lắm cũng chỉ một trăm khối linh thạch hạ phẩm, cũng không phải là quá đắt, tùy tiện mua mấy thanh cũng được.

Nhưng trận chiến này, Tiêu Phạm Cốc đã bại bởi Hoắc Vân Kiệt – người mình từng không xem là gì, trong lòng hắn ta nhất thời bực dọc tới cực điểm.

“Tiêu sư đệ, ngươi không sao chứ?” Hề Hân Vũ lập tức lao tới phía trước, đỡ Tiêu Phạm Cốc lui sang một bên.

Tiêu Phạm Cốc nghiến răng, cả người run lên, không nói được lời nào.

"Là ta nhìn lầm, hóa ra thực lực của ngươi mạnh như vậy."

Bạch Minh Lộ lúc này mới nhổ ra cọng cỏ trong miệng, cầm kiếm trong tay tiến lên ba bước, hai mắt sáng ngời nhìn Hoắc Vân Kiệt nói: "Tại hạ đứng ở vị trí thứ mười trong Thanh Vân Môn, Bạch Minh Lộ, ta muốn lãnh giáo một phen từ đệ tử có thực lực mạnh nhất Phiêu Miểu Phái."

“Vân Kiệt, trở lại đi.” Ngay lúc Hoắc Vân Kiệt chuẩn bị nghênh chiến, Diệp Phong đã gọi hắn ta lại.

Bạch Minh Lộ khẽ cau mày, khó hiểu hỏi: "Chẳng lẽ Diệp chưởng môn ngay cả cơ hội cho người hậu bối ta đây được lãnh giáo cũng không muốn hay sao?"

Ý tưởng của Bạch Minh Lộ rất đơn giản.

Tiêu Phạm Cốc đã thua Hoắc Vân Kiệt trước mắt mọi người, đến nỗi làm mất thể diện của Thanh Vân Môn, theo lý hắn ta là sư huynh, lúc này nên đứng ra, đánh thắng một trận một cách đẹp mắt.

Bằng cách này, hắn ta có thể rời sân với tư thế của một người chiến thắng.

Nhưng hắn ta lại nghe thấy Diệp Phong nói: "Trong Phiêu Miểu Phái của chúng ta, thực lực của Vân Kiệt chỉ có thể xếp thứ ba. Nếu ngươi muốn xin lời khuyên từ người có thực lực mạnh nhất, Bổn chưởng môn có thể làm ngươi hài lòng, nhưng điều kiện tiên quyết là thua thì lập tức cút cho ta!"

Một trận cuồng phong quét qua ngay khi từ "cút" phát ra, khiến ai cũng cảm thấy áp lực nặng nề.

Ngay cả sắc mặt của Long Quải chân nhân cũng trầm xuống.

“Nếu Minh Lộ thua, bổn chân nhân sẽ tự mình dẫn đội đi, từ đây không bao giờ xuất hiện ở nơi đây nữa.” Long Quải chân nhân thay Bạch Minh Lộ đồng ý.

Diệp Phong cũng không nói nhảm, vẫy vẫy tay nói: “Mặc Oanh, tốc chiến tốc thắng.”

"Dạ, chưởng môn."

Mặc Oanh cầm Nghênh Phong Phi Kiếm chậm rãi đi đến giữa sân, sau đó, khí tức của Luyện Khí tầng tám đỉnh phong mới dần dần xuất hiện.

"Đệ tử của Phiêu Miểu Phái lại đạt tới tu vi này, nếu tiến thêm một bước là đã có thể sánh vai với chưởng môn các môn phái trung đẳng rồi."

Chưởng môn các đại môn phái phải chịu áp lực như núi.

Một số người cúi đầu im lặng, cảm khái mình thậm chí còn không sánh được với một đệ tử của Phiêu Miểu Phái.

Tiêu Phạm Cốc nhìn chằm chằm Mặc Oanh, tự hỏi Diệp Phong ở đâu lại thu nhận được một đệ tử mạnh như vậy, nếu trước đây đấu với Mặc Oanh một trận, có lẽ hắn ta không thể chống đỡ nổi ba chiêu.