Chương 123: Âm thầm thương nghị
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Ánh mắt Diệp Phong loé lên: "Ngọc Chi chưởng lão nhìn ra nơi này có linh mạch?"
"Tất nhiên nhìn ra được, chẳng qua linh mạch của quý phái chắc chỉ là một đường nhỏ yếu ớt. Nhưng dù vậy cũng có yếu tố để nâng lên thành tông môn tinh cấp. So ra thì Vân Hoa Tông của chúng ta còn kém một bậc." Liễu Ngọc Chi than nhẹ một tiếng.
Diệp Phong nhớ tới Vân Hoa Tông hình như còn kém chút điều kiện mới có thể nâng tông môn tinh cấp, liền hỏi: "Chẳng lẽ quý tông không có linh mạch?"
"Không phải, chúng ta có." Liễu Ngọc Chi lắc đầu: "Chỉ có điều linh mạch của Vân Hoa Tông chúng ta bị người cắt đứt, qua mười năm nữa linh khí sẽ khô kiệt hoàn toàn, không thể thoả mãn điều kiện nâng tông môn tinh cấp."
Liễu Ngọc Chi hơi ngừng lại, nói: "Ta còn có việc, xin phép trở về tông trước, nếu sau này Diệp chưởng môn có rảnh, lúc nào cũng hoan nghênh tới Vân Hoa Tông chúng ta chỉ bảo."
Dứt lời, Liễu Ngọc Chi dẫn theo Lâm Ngọc Yến và đoàn người ra về.
Lúc tạm biệt, Lâm Ngọc Yến nhìn Hoắc Vân Kiệt, vẫy tay: "Vân Kiệt đạo hữu, ta còn nợ ngươi một bữa cơm, nếu có cơ hội, ta lại mời ngươi."
Thanh âm vừa dứt, người đã bay xa.
"Woa, sư đệ, có mỹ nữ chủ động tìm ngươi hẹn ăn cơm hả!" Thạch Lỗi ngưỡng mộ: "Nhưng mà, tại sao không ai tìm ta?"
Hoắc Vân Kiệt không đáp.
Diệp Phong thì lại cười: "Ngươi thật thà quá, không lẳng lơ một tí, ai thèm hẹn ngươi?"
"Lẳng lơ?" Thạch Lỗi gãi đầu, vỗ một phát vào mông: "Chưởng môn sư thúc, là như vậy phải không?"
Diệp Phong trợn mắt, lười tiếp tục nói vấn đề này, hắn nhìn về phía Long Trấn Xuyên và Giả Lập An đứng cách đó không xa, nói: "Hai vị gia chủ chuẩn bị ở lại dùng cơm sao?"
Tân Quảng Hiên vội vã xen lời: "Diệp chưởng môn, ta cũng muốn ăn cơm chùa."
Long Trấn Xuyên liếc Tân Quảng Hiên, nói với Diệp Phong: "Thiên Tinh có thể gia nhập Phiêu Miểu Phái là phúc của nhà họ Long, chọn ngày không bằng gặp ngày, ta muốn mời mọi người ở Phiêu Miểu Phái cùng ăn bữa cơm."
Giả Lập An không chịu thua kém: "Con gái ta Vũ Lam cũng là đệ tử Phiêu Miểu Phái, bữa cơm này sao có thể để một mình Long gia chủ mời được?"
"Hay là như vậy, ta mời khách, hai vị trả tiền?" Diệp Phong cười híp mắt.
Đối với lời nói không chê vào đâu được này, Long Trấn Xuyên và Giả Lập An nghẹn họng nhìn nhau, cuối cùng đồng thời giơ ngón cái lên.
Một lát sau, các đệ tử rời khỏi Phiêu Miểu Phong, bay về phía tửu lâu phồn hoa nhất ở thành Bạch Phù.
Tân Quảng Hiên mừng khấp khởi cùng đi cọ cơm.
...
Trung tâm rừng rậm Phù Vân cách Phiêu Miểu Phong hơn trăm dặm, nơi sâu nhất trong một hang động dưới lòng đất, đang có hai bóng người tụ lại ở nơi này.
"Tin tức mới nhất, Phiêu Miểu Phái nâng lên thành môn phái cao đẳng, hơn nữa nội bộ hình như còn sở hữu linh mạch, cần phải lẻn vào trong chém đứt nó."
Đang lên tiếng là một đạo sĩ mặc hắc bào, hai mắt sâu hun hút không có con ngươi, hiển nhiên là trúng “Khống Hồn Thuật”.
Một người khác ẩn trong bóng tối, qua hồi lâu mới truyền ra thanh âm khàn khàn: "Bản tướng xem tinh tượng ban đêm, biết được sau ba ngày nữa sẽ có mây đen che kín trời, khi đó, chính là thời cơ tốt nhất để ra tay."
"Tốt, đến lúc đó phân thân của bản chân nhân sẽ hỗ trợ từ bên cạnh, thêm xà yêu và lang hổ phối hợp, chắc chắn sẽ cắt đứt linh mạch, cướp được hạch tâm."
Đạo sĩ cười gằn.
Âm thanh bén nhọn truyền ra khắp hang động dưới lòng đất, khiến người ta có cảm giác rợn cả tóc gáy...
Thành Bạch Phù.
Diệp Phong, Long Trấn Xuyên, Giả Lập An, Tân Quảng Hiên, và tất cả đệ tử của Phiêu Miểu Phái cùng ngồi trong một gian phòng.
"Nơi đây chính là tửu lâu xa hoa nhất của thành Bạch Phù, tiền bữa cơm này do ta với Long gia chủ trả." Giả Lập An vỗ ngực, dáng vẻ "ta không thiếu tiền, các ngươi gọi thoải mái."
"Không được, để ta mời." Diệp Phong lấy ra mười viên linh thạch, tương đương với mười lượng hoàng kim, gọi một bàn món ngon ngay tại chỗ.
"Diệp chưởng môn, ngươi đây là..." Long Trấn Xuyên và Giả Lập An đều rất nghi hoặc.
Chỉ nghe Diệp Phong đáp lại: "Vừa rồi ta nói đùa thôi, đâu thể để hai vị trả tiền được? Hôm nay là ngày vui Phiêu Miểu Phái thăng cấp cao đẳng, dĩ nhiên phải do bản chưởng môn mời khách."
Long Trấn Xuyên và Giả Lập An nhìn nhau, thấy vẻ mặt kiên quyết của Diệp Phong cũng không kiên trì nữa, quyết định mặt dày cọ một bữa cơm.
Rất nhanh, món ăn đã lên đủ.
Mọi người bắt đầu vui vẻ dùng bữa.
Sau giờ Ngọ, mọi người ăn no rồi, ai về nhà nấy.
Diệp Phong dẫn theo các đệ tử đi trên phố, cùng Lý Kiều Kiều mua không ít nguyên liệu nấu ăn, lại mua thêm vài thứ hữu dụng.
Đúng lúc này, mười mấy hộ vệ cầm trường đao ngăn ở phía trước.
"Con đàn bà kia ở chỗ đó, bao vây hết lại cho ta!"
Một tên đầu trọc hung thần ác sát quát to, mười mấy hộ vệ lập tức vây quanh đoàn người của Diệp Phong.
"Các ngươi là ai, muốn làm gì hả?" Thạch Lỗi dẫn đầu bước ra ngoài, tản ra khí tức Luyện Khí tầng sáu, trấn trụ toàn bộ đám hộ vệ.
Bọn họ cũng là tu hành giả, nhưng đều chỉ ở trình độ Luyện Khí tầng hai, tầng ba, đâu chịu được khí tức của Thạch Lỗi chèn ép, thế là nhao nhao rút lui.
Có tên đầu trọc kia tu vi là Luyện Khí tầng năm, nhưng ý thức được chính mình đá phải tấm sắt, định về trước chờ viện binh, gã nói: "Ngại quá, chắc chúng ta nhận nhầm người."
Dứt lời, đầu trọc xoay người chạy.
"Đã cho các ngươi đi chưa?" Diệp Phong vươn tay, Anh Linh Chi Lực như một bàn tay vô hình bắt lấy toàn bộ đám người gây chuyện.
Đầu trọc và những hộ vệ kia chỉ cảm thấy hai chân như bị vùi trong vạn cân bùn cát, làm cách nào cũng không bước được, biết bản thân chọc phải người không nên chọc, sắc mặt nhoáng cái đã trở nên trắng bệch.
"Các ngươi là ai, muốn làm gì? Ta không muốn hỏi lần thứ hai." Diệp Phong thoáng dùng sức, Anh Linh Chi Lực mạnh thêm, đám người đầu trọc liền cảm thấy toàn thân như bị đè nén, so với lúc đối mặt cùng lâu chủ còn đáng sợ hơn gấp mười lần.
"A! Là bọn họ, bọn họ dữ lắm, đánh Ngọc Ngọc!" Nhan Như Ngọc trốn sau lưng Diệp Phong, sắc mặt nhoáng cái trắng bệch, dường như rất sợ.
Giả Vũ Lam biết lai lịch của Nhan Như Ngọc, lập tức bước lên, đưa tay vỗ nhẹ sau lưng để dỗ dành nàng.
"Tiền bối tha mạng, chúng ta cũng chỉ là làm việc theo mệnh lệnh." Bị Nhan Như Ngọc chỉ ra ngay tại trận, đầu trọc bực bội như nuốt phải ruồi.
"Dám bắt nạt bình sữa nhà chúng ta, các huynh đệ, đánh hắn!" Hồ Đại Hồng quát to một tiếng, cùng với Cẩu Nhị Cáp và Bạch Phù ngũ tiên đồng thời thi triển “Chiến Tướng Giấy”, lại còn trực tiếp hợp thể, cao lên thành một thước, cưỡi trên người đầu trọc đánh đấm không ngừng.