TRUYỆN FULL

[Dịch] Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân

Chương 127: Nguy cơ đang đến

Chương 127: Nguy cơ đang đến

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Sau khi lên đến cảnh giới Tụ Nguyên, phần lớn người sẽ nắm giữ thuật pháp cấp hai, thực lực sẽ càng chênh lệch lớn hơn nữa, chẳng sợ tổng thể thực lực của Diệp Phong tương đương với hai người cảnh giới Tụ Nguyên tầng một, cũng chính là hai mươi lần sức lực của một con Bình Đầu Ca thì hắn cũng không dám quá kiêu ngạo.

Bỗng nhiên, Diệp Phong ngừng thở.

Hắn có một tia cảm giác nguy cơ, giống như Phiêu Miểu Phái sắp gặp phải một mối nguy gì đó, bèn vội vàng bay lên trời.

Hai ngày trước, Diệp Phong đã đi một chuyến đến thành Bạch Phù, sai người chế tạo một đôi giày kim khí chắc chắn, lại còn mua thêm một cái đai lưng kim khí nữa.

Nếu sử dụng Anh Linh Chi Lực để khống chế giày kim khí và đai lưng kim khí thì hắn không cần ngự kiếm cũng có thể phi hành trên trời.

Diệp Phong cũng đã thử qua "ngự y (2)", nhưng nó có chút chật chội, nên đành phải đổi thành giày kim khí và đai lưng kim khí, vừa kiên cố lại vừa bền.

(2) Ngự y: trang phục bay.

Lúc này, màn đêm buông xuống.

Diệp Phong phóng lên trời cao, sử dụng Linh Thú Các có tích hợp công năng “Tìm kiếm” để nhìn quanh bốn phía, phát hiện ở hướng Phù Vân u sâm dấu vết của yêu thú ít đến đáng thương, giống như bị một sinh vật đáng sợ nào đó đe doạ, toàn bộ đều lặng thinh không một tiếng động.

Ầm ầm ầm!

Phía đằng xa chân trời bỗng truyền đến tiếng sấm rền.

Cuồng phong gào thét khắp đất trời.

Một vùng sao trời rộng lớn vô cùng đã bị mây đen che khuất, trong phạm vi mấy chục vạn dặm tất cả đều là một mảnh đen nhánh, duỗi tay không thấy năm ngón.

“Trời sắp mưa rồi, mau lấy quần áo vô!”

Trên Phiêu Miểu Phái, Lý Kiều Kiều vừa hô một câu, Âu Dương Vũ lập tức lấy quần áo vào, sau đó người nào về lại phòng người nấy.

Linh nhãn đảo quanh, tiểu bạch hồ cuộn tròn người lại. Nó đánh hơi thấy sự nguy hiểm, bèn rúc vào một khối với đám linh thú như Bạch Phù Ngũ Tiên, người run bần bật.

Bình Đầu Ca thì lại thẳng người dậy, vẻ mặt hưng phấn.

Phủ Thành chủ, thành Bạch Phù.

Phó thành chủ cùng Lục Sơn Nhạc đứng trên mái nhà, nhìn mảng không trung đen nhánh kia, sắc mặt có chút nghiêm trọng.

“Lại là một loại hiện tượng thiên văn hiếm thấy, hay là lại có vị đại lão cảnh giới Thần Nguyên nào đang độ kiếp?” Phó thành chủ nói thầm.

Lục Sơn Nhạc khẽ nhíu mày, trầm mặc không nói.

Phiêu Miểu Phong, trên trời cao.

Diệp Phong tay trái nắm Linh Nguyên Chung, tay phải nắm một thanh linh kiếm, thần sắc nghiêm túc mà cảnh giác nhìn quanh bốn phía.

Đùng!

Một tia sét màu vàng tím từ phương xa đánh thẳng đến, nháy mắt xẹt ngang qua vạn dặm trời cao, sau đó đánh đến chỗ sâu trong đám mây đen kia, tạm thời chiếu sáng hết thảy bên dưới.

Rào rào!

Mưa to bắt đầu rơi xuống, Diệp Phong càng cảm giác được nguy cơ mãnh liệt.

Cách mấy chục dặm.

Dưới một cây đại thụ.

Mấy chục bóng người cường tráng đang ngạo nghễ đứng, nhìn chằm chằm Phiêu Miểu Phong ẩn hiện trong ánh sét, lộ ra nụ cười tàn nhẫn đến cực điểm.

Đứng trước đội ngũ này có hai người.

Một người là một lão đạo che kín cả mắt.

Người kia thân khoác áo choàng, không thấy được mặt, chỉ từ quần áo lộ ra hai móng hổ cứng cáp sắc bén, lập loè ánh sáng kim loại quỷ dị.

Người này chính là Yêu Tướng của Phù Vân u sâm.

Một con Hổ yêu đã hoá hình!

“Toàn đội nghe lệnh, tấn công Phiêu Miểu Phong, chặt đứt linh mạch, cướp lấy tâm hạch, ám sát chưởng môn Diệp Phong!” Hổ tướng phát ra thanh âm khàn khàn khiếp người.

Yêu thú dưới trướng đồng lòng tuân lệnh, kẻ nào cũng nhếch miệng cười, lao nhanh về phía trước.

Trên Phiêu Miểu Phong.

Cảm giác nguy cơ của Diệp Phong càng lúc càng nặng.

Hắn đã kích phát Ngũ Hành Liên Hoàn Trận, xung quanh được bao phủ bởi sương mù, chỉ để lại ở thềm đá lên núi một cái cổng vào có vẻ thô sơ. Nếu có cường địch đánh tới, đại đa số sẽ lựa chọn tấn công chính diện bằng cổng này.

“Chưởng môn, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Mặc Oanh ngự kiếm bay đến, tấm vải đen không ngừng phấp phới trong gió lớn, lộ ra một lớp vải đen che mặt khác.

Diệp Phong đứng giữa trời cao, vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc: “Ta cứ cảm thấy có chút không yên lòng, sợ là có cường địch tới xâm phạm, ngươi đi thông báo cho những người khác để ý!”

Lực phòng ngự của Ngũ Hành Liên Hoàn Trận không yếu, nhưng chung quy cũng chỉ là trận pháp loại nhỏ, nếu kẻ địch xông đến quá mạnh thì trận pháp cũng không ngăn được.

“Đệ tử lĩnh mệnh.”

Mặc Oanh chắp tay, sau đó trở về hậu viện báo tin. Các đệ tử dồn dập chạy ra khỏi phòng, bày trận địa sẵn sàng đón quân địch.

"A húuuu!”

Đúng lúc này, chợt nghe thấy dưới chân núi truyền đến một tiếng sói tru tràn ngập hưng phấn, giữa màn đêm đen nhánh thập phần khiến cho người ta sợ hãi.

Đùng!

Một tia chớp xẹt qua trời cao, nháy mắt chiếu sáng một mảnh đất lớn.

Diệp Phong đang đứng trên trời chợt phát hiện hơn mười thân ảnh cao lớn rải rác xung quanh Phiêu Miểu Phong đang nhanh chóng hướng lên phía trên.

Người cầm đầu chính là Tiểu Lang Tướng bị cụt một tay và con Hắc Văn Xà Yêu cụt đuôi.

“Không ổn rồi! Là hai con yêu thú bán hóa hình, còn có thêm mấy chục con yêu thú Yêu Binh cao đẳng, chúng ta ngăn không được!” Mặc Oanh ngự kiếm lên trời, phát hiện yêu thú đang nhanh chóng bò lên từ xung quanh, đồng tử co rụt lại.

“Chớ hoảng sợ, Ngũ Hành Liên Hoàn Trận của chúng ta không yếu đâu.” Diệp Phong trầm giọng nói.

Ngay sau đó, một lượng lớn yêu thú đã nhảy vào vòng đầu tiên của Ngũ Hành Liên Hoàn Trận, tiến vào khu vực giăng sương mù, lập tức phát hiện mình đã không còn khứu giác và xúc giác, ngay cả cảm giác về phương hướng cũng không còn. Tất cả đều hoảng loạn đảo quanh một chỗ.

“Trận pháp này lợi hại quá!” Mặc Oanh phát hiện những con yêu thú mạnh như Hắc Văn Xà Yêu và Tiểu Lang Tướng kia đều bị vây hãm lại, trong lòng kinh ngạc: “Chưởng môn, để ta đi giải quyết chúng nó.”

Diệp Phong gật đầu, nói: “Các đệ tử nghe lệnh, xông vào khu vực sương mù chém hết yêu thú bị nhốt trong đó, một con cũng không được giữ lại!”

“Đệ tử lĩnh mệnh!”

Trừ bỏ bình sữa không có kinh nghiệm thực chiến như Nhan Như Ngọc, mười vị đệ tử còn lại đều ra trận.

Ngũ Hành Liên Hoàn Trận là đại trận hộ tông mà hệ thống sản xuất ra, đám Mặc Oanh thân là đệ tử đã thông qua chứng thực của hệ thống nên có thể tự do ra vào.

Bọn họ tay cầm đá Ánh Trăng chiếu sáng xung quanh, lại còn thi triển linh nhãn, thành ra cứ như vào chỗ không người, gặp được yêu thú liền lập tức ra tay.