TRUYỆN FULL

[Dịch] Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân

Chương 126: Sức lực của hai mươi con Bình Đầu Ca

Chương 126: Sức lực của hai mươi con Bình Đầu Ca

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

“Ngươi tìm ra bản kiếm phổ này ở đâu thế?” Diệp Phong lau nước trà nơi khóe miệng, vẻ mặt cổ quái hỏi.

Hoắc Vân Kiệt ngượng ngùng đóng lại quyển kiếm phổ kia, nói: “Vừa rồi ta đi ra ngoài mua cọc gỗ để luyện kiếm, kết quả không cẩn thận dẫm trúng góc áo của một người áo đen...”

Hắn kỹ càng tỉ mỉ kể lại một lượt từ đầu tới đuôi quá trình.

Nghe xong, Diệp Phong lại nhớ đến người lúc trước tự xưng là "Chủ nhân Hắc Bào Hội”, lông mày nhíu lại, lập tức phân phó đám đệ tử vài câu rồi vội vàng rời đi phủ Thành chủ, bắt đầu tìm kiếm người nọ trên đường.

Các đệ tử ở lại hai mặt nhìn nhau.

“Có phải chưởng môn phát hiện ra điều gì đó không?”

“Người áo đen đó hẳn là có vấn đề, cho nên chưởng môn mới phải đuổi theo.”

“Đại sư huynh, chúng ta có cần đi theo không?”

“Chưởng môn sư thúc đã bảo chúng ta ở lại đây học tập thuật pháp rồi, mấy chuyện khác cứ giao lại cho ngài ấy là được. Ăn xong cơm chiều rồi chúng ta hẳn trở về.”

Các đệ tử Phiêu Miểu Phái nhanh chóng tĩnh tâm trở lại, cầm sách cổ tiếp tục học tập.

Ba vị nam đệ tử Long Thiên Tinh, Thạch Lỗi, Âu Dương Phong thì lại đứng sau lưng Hoắc Vân Kiệt, cùng hắn xem thử trang đầu tiên của bản kiếm phổ đó.

“Trong lòng không nữ nhân, rút kiếm tự nhiên thần, trang thứ nhất kiếm phổ, quên đi người trong lòng... Nhưng ta không có người trong lòng mà, thế này làm sao luyện?” Hoắc Vân Kiệt nhìn kiếm phổ, lầu bầu nói.

Long Thiên Tinh lập tức ra chủ ý thối: “Nhị sư huynh, Lâm Ngọc Yến Vân Hoa Tông không phải còn nợ huynh một bữa cơm sao, nếu không, hai người... hê hê!”

Hoắc Vân Kiệt đánh bộp một phát lên vai Long Thiên Tinh: “Dẹp cái ý tưởng thối của đệ đi!”

Âu Dương Phong và Thạch Lỗi lại đồng ý với Long Thiên Tinh, trăm miệng một lời nói: “Huynh/đệ cảm thấy có thể thử một lần.”

Hoắc Vân Kiệt trợn trắng mắt, cảm thấy không có chút tin cậy nào.

Mặc Oanh đang ngồi ở bàn bên xem qua một quyển thuật pháp tên là “Thái Hoa Kiếm Quyết”, giọng nói lạnh lẽo truyền đến: "Quyển kiếm pháp kia là đồ thật hay đồ dỏm vẫn còn phải nghiên cứu thêm, nhưng dựa theo câu chữ của nó mà nói, hẳn là muốn chúng ta quên mất tạp niệm, tập trung chuyên chú luyện kiếm.”

Nhớ tới lúc Diệp Phong dưới màn đêm chỉ bảo nàng tu luyện “Lưu Quang Kiếm Khí”, Mặc Oanh bổ sung thêm: “Chưởng môn đã từng nói, muốn luyện kiếm, đầu tiên cần phải tu tâm tĩnh khí, trong lòng không có tạp niệm.”

Hoắc Vân Kiệt cái hiểu cái không.

Những người khác gục gặc đầu, tỏ vẻ đã hiểu, nhưng sau đó nhanh chóng quẳng ra sau đầu.

“Đúng rồi, từ ý trên mặt chữ, hai chữ “rút kiếm” này... hẳn là chỉ cách rút kiếm phải không ta?” Hoắc Vân Kiệt như đang suy tư gì đó, đóng lại quyển kiếm phổ, đi đến một chỗ đất trống, vào thế đứng rồi bắt đầu luyện tập rút kiếm.

...

Trong thành Bạch Phù.

Diệp Phong đứng trên một thân kiếm bình thường bay qua nóc nhà của người ta, không ngừng tìm kiếm bóng dáng của người áo đen trong thành.

Nhưng tìm cả ngày trời rồi mà hắn vẫn không thu hoạch được điều gì.

Khi màn đêm dần buông xuống, Diệp Phong tạt vào quán ăn một mình, sau đó mới ngự kiếm trở về Phiêu Miểu Phái, phát hiện các đệ tử đã sớm quay trở lại rồi.

...

Trong mảnh đầm lầy nằm giữa thành Bạch Phù và Phiêu Miểu Phong, Bách Biến Thú hóa thành một con rắn trắng, cẩn thận bò về phía trước.

“Ta đã phản bội Tiểu Lang Tướng, tên kia là kẻ thù dai, chắc chắn ta không thể quay về. Nghe nói Nhiếp Hồn chân nhân cũng đã xuất thế, ta phải nhanh chân cuốn gói đi đường mới được.”

Nghĩ đến đây, Bách Biến thú đẩy nhanh tốc độ.

Đỉnh núi Phiêu Miểu.

Hoắc Vân Kiệt cắm cọc gỗ trên đất trống, đứng cách một khoảng 3 thước rồi rút kiếm, thế mà lại có kiếm phong phóng ra.

Đáng tiếc, uy lực không lớn, ngay cả lá cây cũng chém không đứt.