Chương 128: Tầm quan trọng của bình sữa và linh tuyền
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
“Bạt Kiếm Thuật (1)!”
(1) Bạt Kiếm Thuật: thuật rút kiếm.
Hoắc Vân Kiệt nhìn đến một con bò cạp quái cao khoảng chừng hai thước liền vọt lên, thân kiếm lập loè ánh sáng lạnh lẽo nhanh chóng rút ra khỏi vỏ.
Sau đó, hắn đánh trật...
“Bạt Kiếm Thuật của mình còn chưa luyện xong, ngay cả yêu thú cũng chém không trúng.” Hoắc Vân Kiệt lập tức thi triển “Lưu Quang Kiếm Khí”, ngự kiếm đâm xuyên qua đầu của con bò cạp, lập tức giết chết nó.
Bên kia, Mặc Oanh đang thi triển kiếm đấu thuật độc đáo mà nàng sáng tạo ra, bổ sung thêm tu vi của Luyện Khí tầng chín, dễ dàng chém chết một con xà yêu đang loay hoay không ngừng.
Trừ bỏ hai người, những đệ tử khác cũng đều đang xuất trận.
Trên không trung.
Diệp Phong nhìn một màn này, cảm thấy thật vừa lòng.
Chỉ là một đám yêu thú chưa đến cảnh giới Tụ Nguyên, dù cho số lượng không ít, nhưng nếu đã phát động sát trận như Ngũ Hành Liên Hoàn Trận thì nhất định có thể tiêu diệt chúng trong nháy mắt.
Nhưng cứ như vậy thì các đệ tử lại ít đi một cơ hội để rèn luyện.
“Đến lượt ngươi lên sân khấu biểu diễn rồi đó.” Diệp Phong hô lớn với con Bình Đầu Ca nãy giờ đang hưng phấn đến loạn cả lên.
Vừa nghe có thể đánh lộn, hai mắt Bình Đầu Ca thiếu chút nữa bắn ra ánh sáng, vèo một chút phóng xuống con đường lên núi, móng vuốt sắc bén của nó lập tức chộp tới Tiểu Lang Tướng trông có vẻ mạnh nhất.
Diệp Phong giật giật khóe miệng.
Vốn dĩ hắn muốn Bình Đầu Ca giải quyết mấy con yêu thú cấp Yêu Binh cao đẳng khác, kết quả cái con này lại chọn đứa lợi hại nhất mà đánh.
Roẹt!
Tiểu Lang Tướng bị Bình Đầu ca cào bị thương, đầy mặt đều là máu, nhưng nó cũng đã phát hiện ra tung tích Bình Đầu Ca, bèn một chân đá nó bay xa mấy chục thước.
“Grào!”
Bình Đầu Ca ở Phiêu Miểu Phong được nuôi đến da dày thịt béo, lực phòng ngự càng tăng, tuy rằng đánh không lại Tiểu Lang Tướng nhưng nó vẫn liên tục nhào đến, cào đối phương cả người toàn là vết thương.
“Đáng chết! Phiêu Miểu Phái... Đám chuột nhắt các ngươi dám bày trận pháp vây giết chúng ta, có dám đấu một trận chính diện không hả?”
Tiểu Lang Tướng vừa gào xong liền hóa thành một con sói điên, bắt đầu điên cuồng cắn xé, ngay cả Bình Đầu Ca dai như đỉa cũng bị nó áp chế.
Bên kia, Hắc Văn Xà Yêu đang giao chiến với Mặc Oanh.
Keng!
Nghênh Phong Phi Kiếm chém xuống, lại bị Hắc Văn Xà Yêu hất đuôi đánh bay ra ngoài, sau đó giống như mũi tên rời dây cung mà cắm trên vách đá.
“Tiểu tiện nhân, ta muốn mạng của ngươi!”
Hắc Văn Xà Yêu dù đã đứt đuôi nhưng vẫn có thể mượn lực phần đuôi để phóng vọt lên, một đầu đánh vào trên người Mặc Oanh, khiến nàng bị quẳng ra ngoài, ngã xuống đỉnh núi.
“Sư tỷ, tỷ không sao chứ?” Nhan Như Ngọc lập tức đỡ Mặc Oanh dậy, đem linh lực sinh mệnh của mình truyền qua.
Mặc Oanh vốn dĩ cảm thấy cả người như bị đè nén, thiếu chút nữa đã hộc máu, nhưng vừa được linh lực sinh mệnh truyền qua liền nháy mắt khôi phục trạng thái đỉnh cao, trong lòng vui sướng.
“Cảm ơn Như Ngọc sư muội!”
Mặc Oanh nói lời cảm ơn xong, tay liền bấm kiếm quyết, gọi Nghênh Phong Phi Kiếm về, lại đại chiến thêm một lần nữa với Hắc Văn Xà Yêu.
Diệp Phong hạ xuống đất, vỗ vai Nhan Như Ngọc, nói: “Như Ngọc, ngươi là bình sữa, phụ trách chữa thương là được rồi, nếu cảm thấy linh lực không đủ liền lập tức sử dụng linh tuyền bổ sung.”
“Vâng!” Đối với mệnh lệnh của Diệp Phong, Nhan Như Ngọc đều phục tùng vô điều kiện.
Thấy thế, Diệp Phong vô cùng vui mừng.
Có bình sữa, có linh tuyền, còn có đại trận hộ tông, không mất bao lâu là có thể giết hết đám yêu thú lên chiếm núi này.
Nhưng Diệp Phong cũng không dám lơ là cảnh giác.
Chỉ bằng Hắc Văn Xà Yêu và Tiểu Lang Tướng vẫn chưa đủ để khiến hắn cảm giác được nguy cơ. Diệp Phong suy đoán, trong bóng tối nhất định còn giấu cao thủ cảnh giới Tụ Nguyên. Xem thế trận này, vô cùng có khả năng là Yêu Tướng của Phù Vân u sâm đích thân xuất mã.
“Chiến tướng, hợp thể!”
Lúc này, Bạch Phù Ngũ Tiên cũng không còn sợ hãi nữa, phóng ra chiến tướng bằng giấy đã hợp thể, khí thế hừng hực như sấm giật chớp rền nhảy xuống ngọn núi, sau đó bị một con sói U Minh xé rách bằng một trảo.
“Á!”
Bạch Phù Ngũ Tiên sững sờ ngay tại chỗ.
Diệp Phong lập tức nở nụ cười: “Chiến tướng giấy của các ngươi mới ở trình độ Luyện Khí tầng sáu, không phải đối thủ của yêu thú cấp Yêu Binh cao đẳng đâu.”
Bạch Phù Ngũ Tiên gãi đầu, bèn đổi thành phất cờ hò reo trợ uy.
“Khụ khụ, đối thủ có chút mạnh!” Lúc này, Long Thiên Tinh chạy về lại đỉnh núi, cả người toàn vết thương. Nhan Như Ngọc lập tức đút hắn một ngụm sữa, giúp hắn hồi phục trong nháy mắt, lại rít gào giết xuống dưới.
Theo các đệ tử Phiêu Miểu Phái hợp lực vây sát, lại có sự giúp sức của sương mù Ngũ Hành Liên Hoàn Trận, không bao lâu sau, mấy chục con yêu thú đã bị giết sạch, chỉ còn lại Hắc Văn Xà Yêu và Tiểu Lang Tướng.
Nhưng dù cho các đệ tử có liên thủ vẫn bị chúng nó đánh bay.
Thực lực của yêu thú bán hóa hình quá mạnh, dù là sức của Mặc Oanh cũng chỉ bằng vài phần của chúng nó, căn bản không phải đối thủ.
“Giết giết giết!”
Tiểu Lang Tướng đã hoàn toàn phát điên, nhào lên một cái liền phá vỡ một kích liên thủ của Hoắc Vân Kiệt và Mặc Oanh, sau đó nhe răng định cắn Mặc Oanh một ngụm.
“Nghiệt súc, chớ có càn rỡ!”
Đúng lúc này, thanh âm to lớn vang dội của Diệp Phong từ trên trời giáng xuống.
Tiểu Lang Tướng như bị đứng hình giữa không trung, sau đó một thanh linh kiếm sắc bén trong tích tắc đã phóng đến, đóng đinh nó trên mặt đất.
“Diệp Phong thế mà lại mạnh lên như thế!” Hắc Văn Xà Yêu bị dọa đến hốt hoảng chạy trốn.
Nhưng ngay sau đó, một luồng ánh sáng đủ màu đã chém đến, Hắc Văn Xà Yêu bị cắt thành mấy khúc, một lát sau chết ngay tại chỗ.
Trên trời cao.
Diệp Phong híp mắt lại.
Chùm sáng ngũ sắc kia là thủ đoạn của Ngũ Hành Liên Hoàn Trận, sắc bén vô song, dù có là cảnh giới Tụ Nguyên cũng phải bị bổ đôi. Hắc Văn Xà Yêu chỉ là yêu thú bán hóa hình, tất nhiên không thể chống chọi nổi.
“Chúng đệ tử trở về, kế tiếp xem sắc mặt của ta mà hành động.” Diệp Phong hô một tiếng.
Đám Mặc Oanh nghe vậy liền không quên nhặt xác yêu thú, sau đó toàn bộ quay trở về đỉnh núi. Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Phong, bọn họ đều đoán được kế tiếp còn phải đối mặt với một trận đại chiến càng đáng sợ hơn nữa.
“Ha ha ha, hay cho Phiêu Miểu Phái!”
Một tiếng cười tà mị từ trên cao truyền xuống.