Phùng Hồng Chí vốn là tư lệnh quân đội khu vực Cao Nguyên Thành, người tiến hóa từng là thuộc hạ của anh ta hiện giờ phân bố ở khắp Cao Nguyên Thành, tin tưởng đại đa số mọi người đều sẽ hưởng ứng lời hiệu triệu của anh ta, chỉ cần đồng thời phá hư bốn cột đá, phong tỏa bên ngoài thành phố sương mù sẽ biến mất, khi đó tất cả mọi người đều có cơ hội chạy ra ngoài, Tần Vũ chẳng phải muốn tỏ ra là người tốt, nhưng chờ thêm vài ngày nữa rồi rời đi thì vẫn có thể đáp ứng.
- Tốt, đa tạ Tần tiên sinh! Phùng Hồng Chí vô cùng cảm kích.
- Nhìn không ra anh vẫn là có chút lương tâm nha! Xích Hàn Đồng cười hì hì nói.
"Chẳng qua chuyện đó là chuyện nhỏ đối với tôi mà nói chỉ là thuận tay mà thôi." Tần Vũ nhìn cô một cái, làm chuyện nhỏ như vậy lại có thể cứu rất nhiều người trong Cao Nguyên Thành, lại sẽ không tổn hại lợi ích của anh, anh tự nhiên là nguyện ý.
Tuy thế Tần Vũ phát hiện dường như sau khi trải qua chuyện vừa rồi Xích Hàn Đồng đối với anh cũng không còn bài xích như trước, ít nhất trong ánh mắt sự cảnh giác cùng đề phòng biến mất không ít.