Tần Vũ cũng không trực tiếp tiến vào phiến rừng cây này, mà lẳng lặng chờ đợi, hai giờ sau, bộ đàm nhấp nháy đèn và phát ra một từng tiếng âm báo nhỏ giọt, Tần Vũ kết nối bộ đàm, từ trong bộ đàm truyền đến thanh âm của Phùng Hồng Chí: "Tần tiên sinh, chúng tôi đều đã vào vị trí rồi. ”
"Được." Tần Vũ gật gật đầu, đám người Phùng Hồng Chí tối hôm qua đã bắt đầu hướng về ba phương hướng khác, bằng không lấy tốc độ của bọn họ khẳng định sẽ không nhanh như vậy.
"Đi thôi." Tần Vũ hướng về phía Xích Hàn Đồng nói một câu, bèn dẫn đầu đi về phía khu rừng cây bị sương mù bao phủ.
Hai người Tần Vũ và Xích Hàn Đồng tiến vào phiến rừng cây này, sương mù trong rừng cây rất dày đặc, mà trong sương mù là từng cây đại thụ giương nanh múa vuốt giống như ma quỷ, tràn ngập không khí âm u, thông qua những gì nhìn thấy từ Tinh Linh Thư mà phán đoán, cột đá kia ở giữa rừng cây, chỉ cần đi vào giữa rừng cây này khẳng định là có thể tìm được nó.
Đại thụ trong rừng cây rất dày đặc, khoảng cách cơ hồ không tới mười mét sẽ có một cây đại thụ, rất nhiều cành lá của những cây đại thụ đều quấn lấy nhau cùng một chỗ, che khuất cả bầu trời, thân ở trong đó ngay cả một chút ánh sáng cũng không có, cộng thêm sương mù dày đặc, người thường căn bản là không cách nào ở địa phương như vậy đi lại.