Đang lúc Tần Vũ chuẩn bị nghỉ ngơi, Tần Vũ nhíu mày, nhìn chằm chằm cửa, một lát sau ngoài cửa vang lên một tiếng gõ cửa.
- Tần tiên sinh, chúng tôi có thể vào được không? Bên ngoài phòng truyền đến tiếng nói của một người đàn ông.
"Vậy vào đi." Tần Vũ không nói gì thêm, một lúc lâu sau người nọ nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, ngoài phòng tổng cộng có bốn năm người, trong đó có hai người anh quen biết, một người là thủ lĩnh Hà Côn Bằng, người còn lại là người đàn ông trung niên trong đám người sống sót mà anh cứu ra.
Chỉ là người đàn ông trung niên lúc này tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới, nhìn qua so với lúc trước có tinh thần nhiều hơn, hơn nữa Tần Vũ chú ý tới Hà Côn Bằng đối với anh ta dường như có chút tôn kính, lại đi ở vị trí phía sau người đàn ông.
Người đàn ông trung niên đối với Tần Vũ gật đầu cảm kích nói: "Lúc trước đa tạ Tần tiên sinh cứu vớt, tự giới thiệu một chút, tôi là Phùng Hồng Chí, vốn là tư lệnh Cao Nguyên Thành hay còn gọi là thành phố sương mù này. ”