Nhan Ly Ly há miệng, theo một khoảng thời gian trước, cô từng ở chung với Tần Vũ, cô đối với Tần Vũ cũng có hiểu biết nhất định, cô biết rõ Tần Vũ không phải là người xấu, nhưng cũng không phải là một thánh nhân từ bi, chỉ có thể nói là Tần Vũ có tính cách của một người bình thường trong tận thế, người có thể cứu anh ta sẽ cứu, điều kiện tiên quyết là không để cho Tần Vũ phải đặt mình vào hiểm địa, hoặc là khiến cho Tần Vũ phải trả giá thật lớn.
Tần Vũ lại thông tri đám người Vương Lực, cũng chính là bốn người ở cùng ký túc xá khi mời đến Hội Côn Bằng, lúc ấy mặc dù không trực tiếp đáp ứng bọn họ, khi có biện pháp rời đi sẽ mang bọn họ đi, nhưng khoảng thời gian đó anh không có cách nào cử động, bốn người này coi như đã chiếu cố anh, cho nên Tần Vũ bèn quyết định thuận tay mang bọn họ đi cùng.
Bốn người này tự nhiên là liên tục cảm kích, đến chạng vạng Tần Vũ mang theo Xích Hàn Đồng nghỉ ngơi trong một gian phòng riêng biệt, Xích Hàn Đồng oán giận liên tục: "Gì thế này, cô nam quả nữ ở chung một phòng, anh không cố kỵ ảnh hưởng gì sao! ”
"Khà khà, tiểu nha đầu ngươi yên tâm đi, Tần tiểu tử đối với nữ nhân không có hứng thú." Lúc này Olek ở trong cánh tay Tần Vũ cười quái dị.
Thanh âm đột nhiên phát ra này làm Xích Hàn Đồng giật nảy mình: "Anh… Cánh tay của anh có thể nói chuyện sao? ”