TRUYỆN FULL

[Dịch] Cửa Tiệm Tạp Hóa Của Tôi Bị Trói Chặt Với Hệ Thống Giao Dịch Vị Diện

Chương 121: Chương 121

Một lúc lâu sau, người dò đường đã trở về.

Lúc bọn họ đi tìm trưởng thôn, Văn Anh lập tức đi theo.

Tiết Trân lo lắng nhìn bóng lưng của nàng ấy: "Ta luôn cảm thấy hiện tại nữ nhi có chủ ý rất lớn."

Văn phu tử kéo bà ấy, nhẹ giọng nói: "Có thay đổi như vậy là chuyện tốt, nó bắt đầu chủ động đi ra ngoài, mà không phải nhốt mình ở trong phòng, ngược lại không tốt cho thân thể."

Tiết Trân kinh ngạc tức giận nhìn ông ấy: "Chàng biết đang nói gì không?"

Văn phu tử đột nhiên nở nụ cười: "Dù sao thế đạo đều rối loạn, nó muốn làm cái gì thì cứ làm, cha mẹ Tiểu Vân người ta đều đã buông tay, chúng ta lại sợ đầu sợ đuôi."

"Người ta đâu phải buông tay, người ta là quản không được." Tiết Trân nói.

Văn phu tử nở nụ cười: "Chúng ta quản được sao? Ngày hôn ước của nha đầu này bị xé, nó đập bình hoa về phía người ta, chỉ vào mũi người mắng nàng quên rồi sao?"

"Anh Nương và Tiểu Vân vốn là cùng một loại người, mặc kệ bọn chúng làm gì làm, làm cha mẹ có thể bảo vệ một ngày thì bảo vệ một ngày, không bảo vệ được thì kiếp sau gặp lại, dù sao thiên hạ cũng đã loạn, có thể sống thêm một ngày cũng tốt rồi."

Sau khi Văn phu tử nghĩ thông suốt, cả người đều trở nên nhẹ nhõm.

Tiết Trân cũng mặc kệ: "Ài, kệ nó đi."

-

Dương thôn trưởng nhìn mấy người, đầu tiên là khen ngợi một phen, sau đó lại nói: "Thật sự là may mắn có các ngươi, thôn dân ba thôn đều sẽ nhớ rõ các ngươi anh dũng và thiện tâm."

Người dẫn đầu cười thật thà, không ngờ mình cũng có ngày được thôn dân nhớ đến khen ngợi.

"Đúng rồi thôn trưởng, bên kia chính là cả một mảng cỏ dại, thơm lắm, chính là lá cây rất bén, làm tay ta bị thương."

Dương thôn trưởng nghe xong thở dài, xem ra là cỏ dại không thể ăn.

Không thể ăn, dù có thơm cũng không có tác dụng.

Văn Anh nghe vậy, lập tức truy vấn: "Nửa canh giờ lộ trình bên kia đều là cỏ dại? Lẽ nào mọc rất nhiều sao?"

"Văn tiểu thư, mọc cũng nhiều, xanh mơn mởn, tràn đầy, nơi nào cũng có, sau khi tới gần mùi rất dễ ngửi, chính là không dễ đào, nếu không sẽ mang về một gốc cho mọi người nhìn xem."

Văn Anh lập tức hiểu ra, đây chính là đồ vật Tô tỷ tỷ muốn!

Cỏ dại, có mùi thơm, mặc dù không thể ăn, nhưng nói không chừng sẽ có tác dụng khác.

Văn Anh suy nghĩ, nhìn về phía Dương thôn trưởng: "Nếu như khối đất kia xanh mượt, dù cho không thể ăn, chỉ có thể ngửi, chúng ta cũng đi qua xem thử, nhìn chút cỏ xanh, tốt hơn nhìn đất vàng."

Vương thôn trưởng đột nhiên nói: "Nếu cỏ tốt như vậy, vậy có phải đại biểu có nguồn nước hay không?"

Tuy bọn họ có thể mua nước ở chỗ Tô lão bản, nhưng lỡ như có nước không cần tiền, vậy chẳng phải càng tốt hơn sao?

Người dẫn đầu dò đường cau mày: "Không thấy nước gì thì phải?"

Văn Anh nghe vậy, suy đoán thực vật kia đoán chừng là không cần nước cũng có thể lớn lên tốt, nhưng mặc kệ các thôn dân nghĩ như thế nào, có thể cùng nhau đi qua là được.

Rất nhanh, trưởng thôn đã quyết định, mọi người cùng nhau lên đường, lại đi nửa canh giờ nữa để tìm nguồn nước.

Có nguồn nước, Từ Trường Công cũng vui vẻ, vừa vặn có thể cho ngựa uống nước.

Đoàn người lại lần nữa trùng trùng điệp điệp xuất phát, Tô Lăng cũng đóng cửa sổ, khởi động lái tự động, đi theo.

"Mi xem, ta đã nói các nàng có thể phát hiện nhiệm vụ." Tô Lăng vui vẻ không thôi.

Hoa Hoa nằm ở vị trí chuyên môn bên cạnh, miễn cưỡng mở miệng: "Tôi đã tìm được quan hệ, tuy rằng trước khi mở thông đạo tạm thời không bán được, nhưng giá bán chắc chắn sẽ không thấp."

Tô Lăng yên tâm.

Cô là người làm ăn, người làm ăn không làm mua bán lỗ vốn.